Lã Tứ mang bộ dạng có phần say xỉn bước vào phòng bao, hắn nhắm mắt hít ngửi mùi hương dịu dàng của nến bao phủ lấy căn phòng sáng sủa. Ánh mắt có mấy phần không tỉnh táo nhìn dao dát xung quanh căn phòng tìm kiếm hình bóng của tiểu mỹ nhân do bà Nguyệt sắp xếp...
"Tiểu mỹ nhân thích chơi trốn tìm à, để anh bắt được em thì đừng khóc đấy..."
Lã Tứ mở ngăn tủ ra để tìm người nhưng không thấy, bất ngờ phía sau có thứ gì đó cố tình đánh về phía hắn nhưng hắn lại trốn thoát được...
"Ồ...thì ra em thích chơi cảm giác mạnh với tôi à, tôi chiều theo ý em vậy..."
Lã Tứ nhanh chóng đẩy Vân Hi ngã xuống đất, hắn trực tiếp nắm tóc cô lôi kéo xộc xệch về phía giường lớn khiến tâm trí cô trở nên sợ hãi đến mức trống rỗng. Vốn định bí mật đánh cho hắn một cái ngất đi, nhân cơ hội bỏ trốn...nhưng không ngờ tên này lại nhanh chóng né được...
"Buông tôi ra...tên này..."
Lã Tứ trừng mắt liền tát cho Vân Hi một cái thật mạnh để cô im miệng lại, hắn luồn tay ra phía sau giật tóc cô xuống để nâng gương mặt đỏ ửng lên thưởng thức...
"Chậc...chậc...em mà ngoan ngoãn thì tôi đâu đánh em đến mức này..."
Lã Tứ đưa tay vuốt ve một bên má đỏ ửng của Vân Hi khiến cô cảm thấy chán ghét, nước mắt tủi thân lại bắt đầu chảy ra một cách vô lực. Cô thật sự cảm thấy kinh tởm với loại đàn ông thô thiển như thế này...thà là...ai đó còn đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-trinh-cau-xin-buong-tha-toi/2812615/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.