Vân Hi theo bà Nguyệt đến phòng chuẩn bị dành riêng cho nhân viên nữ. Người ta thường gọi nhân viên cho sang miệng chứ chẳng ai thật sự xem họ như người làm công mà đối đãi. Những người phụ nữ trẻ cố gắng điểm thêm cho gương miệng thanh thuần của bọn họ những lớp trang điểm đậm, gương mặt ai nấy nhìn sơ qua cũng chẳng khác nhau là bao...đây chính là góc tối của cái xã hội mà cả đời Vân Hi không tài nào hiểu nổi...
Bọn họ biết bà Nguyệt đưa người mới đến liền đưa mắt nhìn, lại chẳng để tâm là bao tiếp tục tô thêm son môi đỏ chót, lâu lâu lại đưa ánh mắt chán ghét đầy ghen tị nhìn về những cô gái có vẻ trẻ đẹp hơn. Thứ bọn họ cần là tiền, họ thờ phụng tiền như một cái tín ngưỡng nhất định phải duy trì mãi mãi...giữa họ hoàn toàn không có thứ gì gọi là 'tình thân'...
Vân Hi không hề cảm thấy chán ghét với những người phụ nữ làm công việc này, thậm chí còn có chút gì đó thương xót cho thân phận bọn họ...vì đơn giản cô biết rằng không muốn bản thân sinh ra trong nghèo khó. Ngược lại thứ khiến cô chán ghét chính là bọn đàn ông xem phụ nữ như một món hàng để trao đổi, bọn đàn ông thuộc giới thượng lưu con nhà giàu có chút tiền bạc và địa vị trong xã hội...bọn người phản bội thứ gọi là 'tình thân' để chạy theo 'tình dục'...
Vốn dĩ biết rằng thế giới này vận hành theo nhiều góc độ khác nhau, nhưng theo góc độ mà cô quan sát được ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-trinh-cau-xin-buong-tha-toi/2812617/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.