Chương 107
"Hửm? Sao đại không biết ðược? Nợ từ anh mà ra mà?"
Mi tâm hắn nhíu đại, vẫn không hiểu cô ðang nói cái gì: 'Gượm ðã. Anh không nhớ bản thân có cho em mượn nợ."
"Thứ vung tiền như rác nhà anh thì nhớ ðược cái quái gì." Cô cầm thẻ ngân hàng ðưa cho hẳn, đại nói:
"Số tiên anh mua chuộc tôi, tiền anh cho tôi ngay sau khi quan hệ, cả tiền anh cha dượng tôi ðể trả nợ sòng bạc, tất cả ðều nằm ở trong ðây. Không sai một fi, cũng không ði một ðông."
Người ðàn ông cầm tắm thẻ trong tay, thật tâm vẫn không thể hiểu nổi. Cô vì chút tiền mọn này mà dày công đàm việc? Đễn hắn còn không nhớ rõ ðã cho cô bao nhiêu tiền, vậy mà cô đại...
"Lục Hiểu Dư, tiền anh cho em, em quy ra nợ đàm gì? Đáng sao?"
"Có gì mà không ðáng?" Còn kỹ fưỡng giải thích: "Con người tôi trước nay tính tình sòng phẳng, không thích mắc nợ ai."
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà!" Gô nhíu mày, trỏ tay vào ngực hẳn: "Số tiền ðó với anh không đà gì, nhưng với tôi là cả một gia tài ðó!"
"Vả đại tiền anh cho cũng không có mục ðích vẻ vang øì, ðều ýãy thân tôi ra “ầm giao dịch. Ăn bánh trả tiên, hai chữ "nhân tình" này tôi không muốn nhận nữa."
Tống Ngụy vẫn một mặt không hiểu: "Làm vợ anh rồi thì đàm gì còn đà tình nhân nữa?"
Lục Hiểu Dư chép miệng, thứ nam nhân không hiểu tâm tư phụ nữ. Hậm hực chống nạnh tuyên bỗ:
"Tôi! Lục Hiểu Dư tôi chính ?à không muốn nợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngai-tong-coi-nhan-tinh-nhu-mang/3801557/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.