Đó là lần đầu tiên Hà Thụ nhìn thấy phòng vẽ tranh của Thích Mộ Thương, cho dù sau này hắn nhìn rất nhiều lần, vẫn không thể nào quên được cảm giác lần đầu tiên.
Thích Mộ Thương đi phía trước, rồi quỳ gối trên cửa sắt thông với tầng hầm, cố sức đem cửa sắt từ dưới mở lên, phát ra liên tiếp tiếng tạp âm kim loại đầy chói tai. Gần như là lúc đó, ánh sáng nhạt từ phòng tranh xuyên thấu lộ lên trên, Hà Thụ nhìn khuôn mặt tái nhợt gầy yếu của Thích Mộ Thương, bị ngọn đèn chiếu sáng lên, mỗi tia ánh sáng như muốn âu yếm mỗi góc cạnh, khắc sâu, lõm xuống, khuôn mặt giống như giáo đồ gặp giáo chủ, giống như dao khắc, yên lặng mà khắc sâu. Màu trắng phát ra dưới ánh đèn mơ hồ như chuyển thành màu vàng, chếu rọi bụi bặm nhưng là hình phản chiếu của bãi cát, không thể nhớ lại. Khóe miệng hắn như đang nói ra vài điều luật, xứng cùng đôi mắt trầm đen kia, khuôn mặt ấy làm trong lòng Hà Thụ nổi lên sự bi thương cùng áp lực vô tận.
“Xuống đây đi.” Thích Mộ Thương một bên giẫm lên chiếc cầu thang bắng sắt đã rỉ, từng bước từng bước giẫm lên cầu thang đầy gập ghềnh, tay Thích Mộ Thương dưới ánh đền đầy nhợt nhạt, gần như thấy rõ mạch máu xanh nhạt dưới làn da, cái tay kia gầy yếu chỉ còn lại xương cốt, bên trong cánh tay trái là mười mấy vết đỏ như máu, như là lỗ kim đâm chậm chạp không thể khép lại. Hà Thụ ở phía sau lên tiếng, thật cẩn thận theo phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494284/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.