Hà Thụ có tật xấu là hay say xe, chính là sau khi lên xe, đầu sẽ mơ màng trầm trầm đau. Chạy xe nhiều vòng, hỏi vài con đường, cuối cùng ngồi trong một ngôi nhà trệt bình thường, nói tên Thích Mộ Thương ra, uống trà thiết Quan Âm trong cái ly nhựa, cẩn thận uống, sợ uống một hơi sẽ hết sạch chỉ còn lá trà.
Người phụ nữ trung niên có chút mập mạp tùy ý ngồi trên ghế sa lon, cả thân mặc chiếc váy màu xanh nhạt, tay béo cẩn thận lấy thứ trong bao nhựa ra. Hà Thụ im lặng nhìn bà thuần thục lấy thứ bột màu trắng đổ vào giấy thiếc cuộn lại rồi bỏ ống hút trong suốt, dùng bật lửa đóng chặt kín hai đầu, chuẩn bị tốt để trên bàn một đống nhỏ, chờ tất cả xong xuôi. Người đàn bà kia từ cái mâm thủy tinh lấy một con dao phẫu thuật, đem quả chuối tiêu vàng óng ánh được nhập khẩu chẻ ra, đem thứ bột màu trắng ấy nhét vào trong thịt quả cho đến ngọn, mới lấy một cái khác từng cái từng cái làm.
Bà làm rất điêu luyện, sau khi chuẩn bị xong chuối tiêu, bên trong vững chắc như không có chuyện gì xảy ra. Người phụ nữ kia lộ ra nụ cười đầy ung dung phúc hậu, khẩu âm mang một cỗ đậm đặc tiếng Thượng Hải, giọng mềm mại, cơ hồ nghe không rõ, bà nói: “Không phải A Lạp nói anh, anh nếu là họ hàng, hãy trông coi kỹ cậu ta, ngày tháng về sau còn dài, A Lạp là người làm ăn cùng là người có lương tâm, mua một lần nhiều như vậy thực quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494285/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.