Hà Thụ có tật xấu là hay say xe, chính là sau khi lên xe, đầu sẽ mơ màng trầm trầm đau. Chạy xe nhiều vòng, hỏi vài con đường, cuối cùng ngồi trong một ngôi nhà trệt bình thường, nói tên Thích Mộ Thương ra, uống trà thiết Quan Âm trong cái ly nhựa, cẩn thận uống, sợ uống một hơi sẽ hết sạch chỉ còn lá trà. Người phụ nữ trung niên có chút mập mạp tùy ý ngồi trên ghế sa lon, cả thân mặc chiếc váy màu xanh nhạt, tay béo cẩn thận lấy thứ trong bao nhựa ra. Hà Thụ im lặng nhìn bà thuần thục lấy thứ bột màu trắng đổ vào giấy thiếc cuộn lại rồi bỏ ống hút trong suốt, dùng bật lửa đóng chặt kín hai đầu, chuẩn bị tốt để trên bàn một đống nhỏ, chờ tất cả xong xuôi. Người đàn bà kia từ cái mâm thủy tinh lấy một con dao phẫu thuật, đem quả chuối tiêu vàng óng ánh được nhập khẩu chẻ ra, đem thứ bột màu trắng ấy nhét vào trong thịt quả cho đến ngọn, mới lấy một cái khác từng cái từng cái làm. Bà làm rất điêu luyện, sau khi chuẩn bị xong chuối tiêu, bên trong vững chắc như không có chuyện gì xảy ra. Người phụ nữ kia lộ ra nụ cười đầy ung dung phúc hậu, khẩu âm mang một cỗ đậm đặc tiếng Thượng Hải, giọng mềm mại, cơ hồ nghe không rõ, bà nói: “Không phải A Lạp nói anh, anh nếu là họ hàng, hãy trông coi kỹ cậu ta, ngày tháng về sau còn dài, A Lạp là người làm ăn cùng là người có lương tâm, mua một lần nhiều như vậy thực quá không cần thiết.” Hà Thụ tốn một ít thời gian mới hiểu bà nói gì, bà là kỳ quái sao Hà Thụ lại mua nhiều như thế —- nhiều, đủ cho hai kẻ nghiện xài trong một tháng. Hắn chính mơ hồ không rõ cười, lấy cái giỏ đựng mấy quả chuối tiêu đi ra ngoài, có lẽ sau này sẽ cùng người phụ nữ này còn gặp lại đi. Nhưng tốn tâm tư đi quan tâm người buôn thuốc phiện này làm gì, không bằng tốn chút tinh tực lo lắng một chút, thời điểm tiến vào trại kiểm soát phải làm thế nào, tận lực cầm chuối tiêu này khí định thần nhàn qua cảnh sát. Hà Thụ lúc trở về, Thích Mộ Thương gần như chỉ còn lại một hơi, khuôn mặt chảy đầy mồ hôi cơ hồ không hiện rõ ra được ngũ quan, miệng phát ra tiếng thở dốc đầy suy yếu, ánh mắt lặng yên như nước khi thấy Hà Thụ đến đột nhiên như bị ngọn lửa thiêu đốt mở ra, “Mau, mau giúp tôi… Giúp tôi cởi ra…” Giọng Thích Mộ Thương khàn khàn hô to. Dây thừng buộc lại nếu không phải do hắn thật sự quá suy yếu, sớm đã bị đứt ra, ngay cả như thế, dây thừng vải thô lúc này vẫn như cũ dù cho hắn có giãy dụa, mà trở nên chặt lên buộc lấy thân mình Thích Mộ Thương, làm cho Hà Thụ tốn thời gian rất lâu mới cởi bỏ được. Hà Thụ đem hắn nâng dậy, để hắn dựa vào tường, lấy thứ bột trắng ở trong giấy thiếc ra dưới ngọn lửa đốt lên, hóa thành một cổ khói. Ánh lửa làm cho mặt của Thích Mộ Thương phát sáng. Khuôn mặt đầy góc cạnh dưới ảnh lửa, nhất thời trở nên vặn vẹo, có chút yên tĩnh xen kẽ với sự điềm tĩnh quỷ dị. Thích Mộ Thương dựa vào tường hưởng thụ thứ kia, hắn cố gắng đem đầu cúi xuống, này làm cho thân mình còng xuống, Hà Thụ không biết thắt lưng khom vậy có thể gãy hay không. Giờ khắc này trong phòng im lặng đến đáng sợ, Hà Thụ không ngờ vẫn bình tĩnh im lặng nhìn Thích Mộ Thương nuốt vào phun ra đám khói kia, toàn bộ phòng đều tối tăm, nữ thần kia biến mất trong bóng tối, ánh sáng chiếu lên chỉ có chút ánh lửa từ nơi kia, ánh sáng đại biểu cho tội ác, sa đọa tột cùng, vẫn có thể cứu giúp chuộc tội sao? Hà Thụ không biết, cũng không muốn biết. Cách một khoảng nhìn Thích Mộ Thương, mặt của hắn vô cùng trắng, nhưng lại cảm thấy vô cùng u ám, ánh sáng chiếu lên bóng hắn như một bóng ma to lớn, môi vốn tái nhợt không một tia máu vào giờ khắc này lại đỏ tươi một cách dị thường, tay không hề phát run, tâm không hề cô độc, vết thương không hề đau đớn. Giờ khắc này, mọi sự yêu thương đau khổ mang theo đều không còn gì, Hà Thụ thậm chí nghe được mỗi khoảng cách hô hấp của hắn đều kìm lòng không được phát ra sự tán thưởng. Như vậy được sao? Hà Thụ nghĩ. Dưới tác dụng của thứ thuốc kia, giờ khắc này có giống như vườn địa đàng đang nở hoa hay không, trái cấm có ngọt ngào như trước hay không, trên lưng rắn có mọc ra hai cánh không. Nhân loại hiểu được liêm sỉ, lá cây bẻ đi không còn giá trị, thông minh, rồi mới, hiểu được yêu. Rồi sau đó mới, rời xa khỏi thiên đường. Trong thế giới này, sẽ không có mục sư nguyện ý vì những con cừu đen tối lạc đường. Không có hai chiếc thuyền của Noah nguyện vì nhân loại mà dừng lại. Ngay cả nếu Sodom và Gomorrah có bị gột rửa diệt sạch, sẽ có Abraham nguyện ý vì nó mà cầu xin, tại sao lại không có tiên tri cùng thánh hền nào nguyện ý lần nữa cầu nguyện cho phàm phu tục tử, tại sao không muốn cho chúng ta lại làm một người được ở trên hai chiếc thuyền song song kia —- (1) Moses có thể dùng gậy chống tách biển đỏ ra làm đôi, chúng ta cũng đã tuyệt vọng vào tình trạng này. (2) Chỉ có thể ở mặt trên tranh sơn dầu vẽ nên sự hy vọng ấy. Nếu có một ngày, đã tuyệt vọng vào tình trạng này, chúng ta bị bất đắc dĩ, bất đắc dĩ buông tha cho chính mình. Như vậy sau khi chết, có thể đi tới thiên đàng sao? Hà Thụ không biết, cái gì cũng không muốn biết. Nếu có lúc buông tha cho sinh mệnh này, ai còn chú ý tới chuyện cũ của sinh mệnh ấy. Hắn không hề nhìn anh họ của mình, hắn phát hiện lúc này mình không có rơi lệ, hắn rời khỏi phòng vẽ tranh, đi lên lầu, khép lại cửa sắt, tiếng xèo xèo oa oa vang lên, hắn nằm trên cửa sắc, thử cảm giác người kia cảm thụ khi giam mình bên trong bóng tối kia — nam nhân giống hắn mang đầy thương tích. Trong tay nắm lấy cái bật lửa, ở trong hắc ám trống trải châm lửa, tắt, rồi lại, châm. Người đàn bà kia từng nói: “Mua một lần nhiều như vậy thực quá không cần thiết.” Đúng vậy, mua cái kia, hắn kiếm được rất nhiều tiền, có lẽ cứ như thế mà xài, rất nhanh sẽ xài hết, nói xem, hắn sao lại phải mua nhiều như thế? Hà Thụ mệt mỏi cười, rồi mới trở mình, tìm đường, đem cả thân dựa vào, từ trong túi quần lấy ra một cây ống hút, đem bột phấn trong gói thiếc lấy ra, học theo bộ dáng của Thích Mộ Thương, dùng cái bật lửa châm lên. Ở dưới mùi kích thích, hắn nhỏ giọng ho khan, rồi mới im lặng khom người, càng thêm tiến vào ánh lửa mỏng manh kia. Không được nghiêm khắc —- hung hăng tổn thương mình, làm đau mình, buông tha cho bản thân —- Các người có thử qua loại đau này hay chưa… Các người có thể hiểu loại đau này hay sao? =========================== (1) Noah: là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủycủa Thiên Chúa. Xem thêm tạiđây Abraham: theoDo Thái giáo,Cơ Đốc giáovàHồi giáo, là tổ phụ củangười Do Tháivàngười Ả Rập. Abraham đượcThiên Chúakêu gọi rời bỏ quê hương ở thànhUrđể đến vùng đất mớiCanaan. Hành động này được xem là sự chấp nhận một giao ước với Thiên Chúa. Xem thêm lạiđây. (2) Moses: lãnh tụ tôn giáo, người công bố luật pháp, nhà tiên tri, nhà chỉ huy quân sự và sử gia. Ông cũng được xem là người chép kinh Torah. Xem thêm tạiđây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]