Hà Thụ nghe xong lời này, do dự một chút, mới hỏi: “Sao lại nói vậy?” Thích Mộ Thương cúi đầu ăn vài hớp cơm, rầu rĩ nói: “Sao cái gì, kẻ có tiền đều không phải thứ tốt.”
Hà Thụ hiển nhiên không biết hắn sẽ trả lời như vậy, chỉ cảm thấy quá mức độc đoán, bèn hỏi: “Tôi nghe nói… Nhà các người trước kia cũng… Có tiền?” Thích Mộ Thương không chút do dự nói: “Tôi khi đó cũng không phải thứ tốt lành gì.”
“Nhưng…” Thích Mộ Thương nói, chiếc đũa cầm trong tay buông xuống, ánh mắt màu đen nhìn chăm chú Hà Thụ: “Nghèo giống anh bây giờ. Bởi vì trước kia có tiền, liền chà đạp người khác, giờ phá hư bản thân, ai cũng không ngăn cản, cho nên tôi hiện tại…”
“Là thứ tốt?” Hà Thụ lăng lăng nói tiếp. Thích Mộ Thương dừng một chút, mới mặt nhăn mày trứ phản bác, nói: “Phải! Tôi con mẹ nói mới không phải cái gì… Đồ này đồ nọ? Không, tôi là đồ …. Là… Đều bị anh làm cho hồ đồ. Tóm lại, kẻ có tiền đều không xem người khác là người, tôi đã trải qua, không lừa anh.”
Thích Mộ Thương một bên nói nhu vậy, một bên hơi cười khổ, đuôi lông mày buông xuống, bên trong tươi cười có một loại hương vị mệt mỏi, hắn hỏi Hà Thụ: “Anh không biết, thời điểm anh có tiền, mỗi người trên trán đều dán một cái bảng giá. Anh cảm thấy giá trị của mình là bao nhiêu tiền?”
Hà Thụ nếu mình bán tôn nghiêm sẽ được bao nhiêu, thành thành thật thật trả lời: “Khoảng hơn mười vạn đi.”
Thích Mộ Thương nói: “Cao.”
Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-thi-chan-dich-vi-nhi-khoc-lieu/1494283/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.