Sau khi Đường Cảnh Nghi được đưa lên thiên đường cực khoái hai lần, Tần Tử Văn mới bế cô lên và thay đổi tư thế. Anh ôm cô vào lòng, một tay ôm lấy eo gầy của cô, dùng sức đẩy eo và bụng, Đường Cảnh Nghi nằm mềm nhũn trong vòng tay anh, hô hấp như đứt quãng, tiếng rên rĩ xen kẽ tiếng khóc nức nở nhìn còn đáng thương hơn.
Tần Tử Văn nằm trở lại trên giường, hai tay ôm eo cô, điên cuồng ra vào bên dưới của cô mấy chục lần, cho đến khi Đường Cảnh Nghi run rẩy kịch liệt, toàn thân co giật, toàn thân cong về phía sau, ngẩng cao cổ hét lên một tiếng.
Tần Tử Văn đợi cô bình tĩnh lại, thì ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt.
Hai mắt Đường Cảnh Nghi hoàn toàn thất thần, toàn thân yếu ớt, ngón tay áp vào trong ngực của Tần Tử Văn run rẩy, giọng nói như tiếng mèo kêu yếu ớt:"Tử Văn......Đừng làm nữa......mà.....Em chịu không nổi nữa....."
Nhìn thấy đôi mắt Đường Cảnh Nghi đỏ hoe vì khóc, Tần Tử Văn không đành lòng hôn lên môi cô:"Được rồi, Nghi Nghi sẽ ổn thôi em"
Tần Tử Văn đứng dậy, lật người Đường Cảnh Nghi lại ấn cô nằm dưới anh rồi từ từ đút mệnh căn vào.
Đường Cảnh Nghi da đầu tê dại khi bị nhét vào, không khỏi run lên, vùi mặt vào ga giường, thút thít khóc:"A......Đừng.....Tử Văn.....Anh ức hiếp em...."
Tần Tử Văn hít sâu vài hơi, nâng eo Đường Cảnh Nghi lên, dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay cô, kéo thân trên của cô lên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/2049969/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.