Người hiến giác mạc
Triệu Minh:"Tôi không từ bỏ không lẽ để cậu từ bỏ sao?"
Tần Tử Văn dò xét:"Có phải anh đã nói gì với bác sĩ cho nên họ đã từ chối tôi đúng không?"
Triệu Minh ngồi trước màn hình trầm ngâm: "Không quan trọng. Cậu nên nhớ dù cậu có trao đôi mắt của mình cho Mặt Trời Nhỏ thì sao chứ. Chẳng phải hai người cũng chỉ là trao đổi ánh sáng cho nhau thôi sao? Giữa hai người vẫn sẽ luôn có một người tồn tại theo suy nghĩ bản thân mình là gánh nặng mà thôi"
Tần Tử Văn:"Triệu Minh nhưng anh cũng không thể vì nghĩ như vậy mà bỏ đi đôi mắt của mình. Nếu Nghi Nghi em ấy biết được, anh nghĩ em ấy sẽ không áy náy lương tâm sao? Làm sao em ấy có thể chập nhận được?"
"Cho nên tôi mới bảo cậu đừng cho em ấy biết"
"Triệu Minh...."
"Cậu yên tâm đi, tôi sẽ sớm ngày nhìn thấy lại mà thôi. Hôn lễ của hai người nhất định tôi sẽ về" Không để Tần Tử Văn nói thêm lời nào Triệu Minh đã dập máy.
Lòng Tần Tử Văn đầy khó xử. Đáng lý ra hôm ở Đường gia anh nên nghi ngờ thái độ của Triệu Minh mới đúng tại sao anh có thể quên nhẹm nó đi như thế. Nếu nói cho Đường Cảnh Nghi biết chắc chắn cô sẽ không thể chấp nhận được chuyện này, nhưng nếu không nói như vậy chẳng phải không công bằng đối với Triệu Minh hay sao?
Cả ngày hôm nay Tần Tử Văn cứ ngồi ở đó lơ đểnh thừ người ra mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-hon-nhan/2049970/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.