Từ Bính kéo khăn trắng phủ lên cả người cô, trong lòng đau đớn, mắt anh đỏ ngầu ươn ướt. Anh xin lỗi cô mà, xin lỗi vì đã làm tổn thương cô, xin lỗi vì không thực hiện lời hứa sắt son của một người chồng. Anh biết anh sai rồi, cô mau trở lại đi mà, cầu xin ông trời đưa cô trở lại đi.
Từ Bính suy sụp, khóc như một đứa trẻ, suốt cả ngày lẫn đêm đều túc trực ngoài phòng xác, anh sợ cô ở đó một mình sẽ lạnh, sẽ cô đơn. Anh phải ở đây canh chừng, ở bên cạnh cô, làm đúng nghĩa vụ của một người chồng. Anh chờ tới khi thi thể của cô được đem đi hỏa táng, chính tay anh sẽ đi tìm tên khốn đó, anh nhất định cho bọn chúng còn đau khổ hơn cô gấp trăm nghìn lần, tuyệt đối không thể tha thứ.
Trong thâm tâm Tôn Lệ chắc cũng không muốn để anh đau đớn như vậy, khổ sở lừa dối chính bản thân mình. Có lẽ chính vì vậy mà cô không muốn để anh biết sự thật, không để vật chứng cuối cùng còn sót lại kia rơi vào tay anh. Cô sợ rằng anh sẽ mất đi lý trí chạy tới gϊếŧ người đàn ông đó ngay lập tức.
Nỗi oan, niềm uất hận cứ để cô đem theo xuống địa ngục, cô hận kẻ đã tàn nhẫn gϊếŧ chết đi tất cả của cô, hận kẻ đã cướp đi cuộc sống, chiếm đoạt tình yêu, kẻ đã mang tên “cha” mà đối xử với cô không bằng một tên cầm thú. Đối với cô mà nói, thế giới này thật bất công bằng.
Một đóa hoa đẹp sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242940/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.