Phó Mặc Thần rất lo lắng cho bệnh tình của cô. Anh đã từng tìm hiểu qua, bệnh này khó có thể chữa khỏi, quan trọng là thái độ với việc đối xử của người thân nữa, chính vì vậy mà anh không muốn cô chịu bất kỳ sự đả kích nào.
Anh đưa nó cho cô, cô tiếp tục lật, từng phân tích được ghi chép rất cẩn thận. Khi nhìn thấy hai chữ Tôn Khải, Tô Tư Yên nhớ ra điều gì đó, nói với anh: “Em nhớ ra hai năm trước cô ấy xích mích với cha của mình, hình như ông ta ép cô ấy lấy một người đàn ông.”
Phó Mặc Thần chỉ vào ảnh của một người đàn ông: “Chính là ông ta.”
Tô Tư Yên quan sát kĩ người đàn ông này, ánh mắt có chút giống Tôn Lệ. Một cô gái mệnh khổ.
Phó Mặc Thần thấy cô nghiêm túc, chọc ghẹo cô chút: “Em đừng nhìn người đàn ông đó nữa, anh ghen đấy.”
Cô phì cười, anh vội lấy tay nhéo má cô: “Em cười rồi đúng không?”
“Được rồi, đừng chọc em nữa, lặng yên để em xem nốt nào.”
Cô lật tài liệu sang một trang khác, ảnh chụp một chiếc dây chuyền bị hỏng, mặt dây chuyền có viên đá màu xanh sáng lấp lánh, trông nó gần giống với mảnh vỡ nhỏ hôm cô lấy trên người Tôn Lệ.
Anh lấy trong ngăn kéo ra một chiếc hộp, trong đó là sợi dây chuyền cô đang thấy trong tập tài liệu kia. Nhìn ánh sáng màu xanh phát ra thật đẹp, Tô Tư Yên bỏ tập tài liệu trên tay xuống, nhìn rõ sợi dây chuyền.
Cô thốt lên: “Đẹp thật!”
Phó Mặc Thần nói: “Nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242941/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.