Tôn Khải say rượu, những lời của Tôn Lệ như đàn gảy tai trâu mà thôi. Hắn vốn dĩ đã không có nhân tính của một con người nữa rồi.
Trong bóng tối, tiếng ông ta thì thào: “Nói cho tao biết mày để dây chuyền ở đâu?”
Tôn Lệ cười khẩy, đau đớn trong lòng, kiếp trước cô đã tạo nghiệt gì để kiếp này có một người cha như vậy. Cuộc đời cô như vũng bùn mãi không thể thoát được, càng cố gắng càng bị lún sâu. Cuối cùng thì những đau khổ, ấm ức hóa thành giọt lệ, gương mặt cô ướt đẫm nước mắt: “Tôi muốn đi thăm cô ấy, hãy để tôi rời khỏi đây, vĩnh viễn không làm phiền tôi nữa, tôi sẽ nói chỗ cất nó.”
Tôn Khải nghe vậy liền mừng thầm, cuối cùng thì ông ta cũng sắp có được nó. Chỉ cần có nó, cả đời này ông cũng không còn lo lắng về vấn đề tiền bạc nữa rồi. Ông ta lập tức đồng ý nhưng điều quan trọng này là bức ảnh được chụp từ rất lâu rồi, Tô Tư Yên cũng không còn ở đó nữa, ông ta chỉ giả vờ để lừa lấy sợi dây chuyền của cô mà thôi, đáng tiếc rằng, Tôn Lệ cũng không có ý định để Tô Tư Yên nhìn thấy bộ dạng này. Cô chỉ lấy một cái cớ bỏ trốn. Những lời cô nói chỉ là vọng tưởng, cô muốn cho ông ta biết cảm giác đau là gì.
Tôn Khải kêu người vào chuẩn bị đồ đạc giúp cô đồng thời cũng nhắc nhở họ để ý xem cô có chỗ nào bất thường, để ý tới khu vực nào báo hết cho ông ta. Đêm hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-re-cua-tinh-yeu/1242939/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.