Cuối cùng, sẽ biến ta thành bộ dạng gì nữa Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn gió tuyết đang bao phủ ngoài động, hắn không có đáp án.
Thời gian chậm rãi trôi đi, sắp đến bình minh thì trời bỗng tối đen, chỉ còn gió rít mạnh, chỉ có băng giá đang bay tới, đống lửa trước mặt Mạnh Hạo dần dần tắt, khiến cho cả hang động, chìm vào trong bóng tối.
Ở trong bóng tối này, một thứ cảm giác cô độc chợt ùa về trong hắn, càng lúc càng lớn dần, cho đến khi bao phủ thân thể hắn.
Cha, mẹ, hai người ở đâu Mạnh Hạo thì thào, hắn đang nhớ tới phụ mẫu của mình, rất nhớ, rất nhớ
Tiểu mập mạp, ngươi bây giờ đang làm cái gì? Hồi lâu, Mạnh Hạo trút nhẹ một tiếng thở dài, trong đầu hắn chợt hiện ra những động tác ken két khi tiểu bàn tử mài răng.
Hứa sư tỷ, Trần sư huynh, mọi người ở Nam Vựcvẫn khỏe... Mạnh Hạo nhìn bóng đêm ngoài động, dường như có thể nhìn tới tận Nam Vực, trong mắt hắn dần dần lộ ra vẻ si mê.
Đọc trăm quyển sách, đi được ngàn dặmrồi sẽ có một ngày ta sẽ rời khỏi Triệu quốc, đi tới Nam Vực Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra vẻ kiên định, chỉ là nghĩ đến Triệu quốc là biên giới của Nam Vực, muốn đến trung tâm của Nam Vực, thực sự là quá xa.
Hắn còn nhớ hắn đã nhìn thấy toàn bộ vùng đất Nam Thiệm trên bản đồ. Giữa Triệu quốc và trung tâm Nam Vực, là một vùng đồng không mông quạnh, ở giữa còn cách đến vài cái quốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254882/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.