- Đây rõ ràng là hồ, tại sao lại được gọi là Bắc Hải chứ?
Mạnh Hạo bỗng nhiên hỏi.
- Hồ cũng có lúc cạn, lúc thường vẫn không chút dao động, cho nên cũngkhông thể dung nạp được vạn vật, biển thì lại khác, có thể dung nạp ngàn vạn con sông, cũng có lẽ là mọi người không muốn nó biến mất, hoặc tùy ý chọn. Nói chung, nếu tiên sinh coi nó là hồ thì nó là hồ, nếu coi nó là biển thì hẳn nó sẽ là biển.
Lão hán ngẫm nghĩ rồi cười nói tiếp.
Một câu này rơi vào trong tai Mạnh Hạo, tâm thần hắn chấn động, tay cầm chén rượu khẽ run run, kinh ngạc nhìn mặt hồ, tựa như cũng quên đi thời gian...
Không biết trôi qua bao lâu, thuyền đã cập bến bênkia, hắn lấy ra ngân lượng mà bản thân kiếm được ở Kháo Sơn Tông trảtiền, sau đó ôm quyền thật chặt cúi đầu thật sâu, nhìn con thuyền đi xa, mà trong mắt hiện ra một tia kỳ dị.
Hắn cũng không có lậptức rời đi ngay, mà ngồi khoanh chân bên hồ nước, nhìn mặt hồ, nhìn conthuyền cô độc đang đi xa, bên tai vẫn văng vẳng tiếng cười của vị lãotrượng kia.
- Ngươi coi nó là hồ, nó là hồ, còn ngươi bảo nó là biển thì nó là biển...
Âm thanh của lão trượng vẫn quanh quẩn, dần dần vang lại, tựa như...không phải là lão đi xa, mà là dung nhập vào trong mặt hồ Bắc Hải này,tựa như... đã đi vào đáy hồ vậy...
Mạnh Hạo ngồi ở nơi này, đưa mắt nhìn về xung quanh, một lần ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254846/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.