Thân phận đệ tử nội môn, ba năm ở Kháo Sơn Tông, cuối cùng đềubiến thành ký ức, xen lẫn vào đó là tiết thu lạnh lẽo, dần hạ xuống bênngười, thổi lên từng sợi tóc dài của Mạnh Hạo, thổi đi toàn bộ bụi bặmtrên mái tóc của hắn, phiêu lãng về nơi xa.
Mạnh Hạo ngồi yên lặng trên một tảng đá lớn, rất lâu sau đó, tới khi trên trời đầy mộtmảnh sao nhấp nháy, rồi tới khi bình minh xuất hiện, hắn chỉ than nhẹmột tiếng, rồi ngẩng đầu lên nhìn.
- Đều đi rồi, chỉ còn một mình ta ở lại Triệu quốc.
Mạnh Hạo đột nhiên lại nhớ nhà, mặc dù căn nhà ở huyện Vân Kiệt đã bịhắn bán đi rồi, nhưng hắn vẫn nhớ tới chiếc giường trong nhà, nhớ tớicái bếp, cái bát, lại càng nhớ tới Đại Thanh Sơn... rồi hắn nhớ...
Trong trí nhớ cửa hắn, mẫu thân mang nụ cười hiền lành, và vị phụ thân luôn sợ vợ hiện ra.
Có chút mơ hồ, Mạnh Hạo lắc đàu, dưới ánh sáng bình mình, hắn đứng lên, Kháo Sơn Tông cũng không cần phải tìm tòi gì hết, vì phàm là những thứcó thể mang đi được thì đám tu sĩ Triệu quốc đã mang đi hết cả rồi, giờnày nơi này đúng thực phải nói là trống trơn.
Mạnh Hạo vỗ vỗquần áo, thay bộ quần áo màu bạc của đệ tử nội môn ra, lấy ra tấm áo văn sĩ ngày đó, bộ độ này khá là rộng, cho nên hắn mặc vào cũng không hề bị chật, hắn đón nhận ánh dương quang, hít sâu vào một hơi, trong cơ thểhắn từng âm thanh xương cốt vang lên không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254845/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.