Ngay sau đó, một nữ tử quay lưng với ánh trăng bước vào. Nữ tử này có dung nhan tuyệt mỹ, chỉ tiếc là lại chẳng có bất cứ biểu cảm nào, toàn thân lạnh lùng, mặc một trường bào màu bạc, làm cho người ta nhìn nàng mà tưởng như nàng đang khoác ánh trăng.
Chính là đệ tử nội môn của Kháo Sơn Tông, Hứa sư tỷ.
Hứa sư tỷ đi vào động phủ, ánh mắt không khỏi nhìn tới những linh thạch và đan dược trước mặt Mạnh Hạo, trên khuôn mặt lạnh lẽo của nàng thế mà lại xuất hiện tia kinh ngạc.
- Bái kiến Hứa sư tỷ.
Mạnh Hạo vội đứng dậy, vung tay phải lên thu linh thạch và đan dược lại, đứng ở một bên, có phần xấu hổ.
Hứa sư tỷ không nói gì, chỉ nhìn Mạnh Hạo, sau đó gật đầu, nhưng lại định xoay người rời đi.
Mạnh Hạo ngẩn ra, vội vàng đuổi theo.
- Mấy khi Hứa sư tỷ đến đây, sao không ngồi chơi một lát?
- Không cần, ngày mai ta phải bế quan, thuận đường đi qua đây xem ngươi sống thế nào.
Hứa sư tỷ lãnh đạm nói, đánh giá Mạnh Hạo một cái rồi đi ra độngphủ.
Mạnh Hạo lại cảm thấy xấu hổ, thầm hối hận vì đã ngồi đếm linh thạch. Nếu không mình mà tỏ ra khó khăn gian khổ chút hẳn là được chút lợi lộc từ chỗ Hứa sư tỷ rồi.
Nhưng đồng thời Mạnh Hạo lại cảm thấy lòng ấm áp. Vị Hứa sư tỷ này trông có vẻ lạnh lùng, nhưng tới đây nhìn xem thế này hiển nhiên là còn nhớ mình. Nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254794/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.