Cảnh này xảy ra khiến các tu sĩ khác trên Bình Đỉnh sơn cũng chú ý, ai nấy đều đổi sắc mặt. Nhưng có không ít người đều mù tịt, hiển nhiên là không rõ quá trình cụ thể như nào. Nhưng đối với Mạnh Hạo thì họ đều nhớ kỹ rằng kẻ này không dễ chọc. 
Người ngoài không rõ tình hình, nhưng vị khách đầu tiên đang run rẩy toàn thân của Mạnh Hạo cũng đã tự mình trải qua hết thảy, lòng không yên khẩn trương, không chút do dự vỗ túi trữ vật, nhịn đau lấy sáu khối linh thạch cung kính đưa cho Mạnh Hạo, thầm hối hận mình đừng nên lưỡng lự trước cửa Dưỡng Đan phường của tông môn, đau lòng số linh thạch này nên mới không đi mua đan dược chữa thương, nhưng giờ tuy hối hận mà lại chẳng còn linh thạch để mua. 
Mạnh Hạo vội nhận lấy, rồi cầm Chỉ Huyết Đan và Tùng Cốt Đan đưa cho đối phương. 
- Đa tạ nhiều, lần sau lại tới nhé. 
Mạnh Hạo cười tủm tỉm, lại trở về cái bộ dáng yếu đuối lúc trước, nhưng trong mắt tu sĩ kia thì hệt như đang nhìn thấy một con mãnh thú hồng hoang khoác da dê, cả người y run lẩy bẩy, mau chóng bỏ đi. 
Người này đi rồi, Mạnh Hạo không quay trở lại tảng đá kia nữa mà là cầm chiếc cờ phân điếm Dưỡng Đan Phường di chuyển trong vùng công khai này. Không bao lâu sau hắn đi tới bên cạnh hai đồng môn đang đánh nhau, cắm chiếc cờ kia xuống đất. 
- Huynh đài, huynh xem huynh bị thương cả rồi, mà thần sắc lại ủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nga-duc-phong-thien/3254793/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.