“Anh gọi em là gì?”
“Thời Minh lấp lánh. Thời điểm ở viện trại mồ côi, anh với Tiêu Hào đã nói chuyện rất lâu. Tiêu Hào vừa ngoan ngoãn lại vừa hát hay, bản nhạc Lấp Lánh mà đứa nhỏ hát nghe vô cùng êm tai.”
Phong Đình Quân bật cười trả lời. Nhắc đến Tiêu Hào, Thời Ngọc Minh khẽ nhíu mày.
“Không biết hiện tại thằng bé thế nào rồi?”
“Hiện tại Tiêu Hào ổn lắm. Lục Hào nói cho anh biết, Thẩm Như Ý hoàn toàn hài lòng với mọi thứ. Từ trước đến nay, cô ấy vẫn luôn khát khao có cho mình một đứa trẻ bầu bạn như em với Thời Dương vậy. Bên cạnh Thẩm Như Ý đã có Tiêu Hào rồi. Tuy rằng không phải con ruột nhưng đây cũng xem như món quà mà trời cao đã dành tặng cho đối phương. Chỉ có điều, Tiêu Hào không nhớ chuyện mẹ mình đã mất. Nếu gặp nhau, em với Thẩm Như Ý nên thống nhất câu chuyện để nếu như thằng bé có hỏi còn biết đường mà trả lời.”
“Em hiểu rồi.”
Thời Ngọc Minh gật đầu, nét buồn thoáng vương trên mi mắt.
“Em còn điều gì lo lắng nữa?”
“Tiên sinh, nếu như Tiêu Hào nghe lời xì xào từ bên ngoài, sau đó nhớ đến chuyện mẹ mình thì phải làm sao đây?”
“Mọi thứ đều có khả năng xảy ra, chúng ta không cách nào bảo đảm được.”
Phong Đình Quân trầm mặc hồi lâu mới trả lời.
“Vậy còn anh thì sao? Có phải anh đã trải qua trường hợp tương tự?”
“…Đã từng.”
“Thế hiện tại anh…có còn nghĩ đến chuyện ngày trước bị ép buộc phải rời khỏi bố mẹ của mình không?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646329/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.