“Anh gọi em là gì?” “Thời Minh lấp lánh. Thời điểm ở viện trại mồ côi, anh với Tiêu Hào đã nói chuyện rất lâu. Tiêu Hào vừa ngoan ngoãn lại vừa hát hay, bản nhạc Lấp Lánh mà đứa nhỏ hát nghe vô cùng êm tai.” Phong Đình Quân bật cười trả lời. Nhắc đến Tiêu Hào, Thời Ngọc Minh khẽ nhíu mày. “Không biết hiện tại thằng bé thế nào rồi?” “Hiện tại Tiêu Hào ổn lắm. Lục Hào nói cho anh biết, Thẩm Như Ý hoàn toàn hài lòng với mọi thứ. Từ trước đến nay, cô ấy vẫn luôn khát khao có cho mình một đứa trẻ bầu bạn như em với Thời Dương vậy. Bên cạnh Thẩm Như Ý đã có Tiêu Hào rồi. Tuy rằng không phải con ruột nhưng đây cũng xem như món quà mà trời cao đã dành tặng cho đối phương. Chỉ có điều, Tiêu Hào không nhớ chuyện mẹ mình đã mất. Nếu gặp nhau, em với Thẩm Như Ý nên thống nhất câu chuyện để nếu như thằng bé có hỏi còn biết đường mà trả lời.” “Em hiểu rồi.” Thời Ngọc Minh gật đầu, nét buồn thoáng vương trên mi mắt. “Em còn điều gì lo lắng nữa?” “Tiên sinh, nếu như Tiêu Hào nghe lời xì xào từ bên ngoài, sau đó nhớ đến chuyện mẹ mình thì phải làm sao đây?” “Mọi thứ đều có khả năng xảy ra, chúng ta không cách nào bảo đảm được.” Phong Đình Quân trầm mặc hồi lâu mới trả lời. “Vậy còn anh thì sao? Có phải anh đã trải qua trường hợp tương tự?” “…Đã từng.” “Thế hiện tại anh…có còn nghĩ đến chuyện ngày trước bị ép buộc phải rời khỏi bố mẹ của mình không?” “Không phải, là chuyện khác.. Thời Ngọc Minh, chuyện quan trọng nhất trên đời chính là tự tay mình lựa chọn con đường cho bản thân. Anh và Tiêu Hào đều giống nhau, đã từng trải qua chuyện vô cùng đau khổ. May mắn, cả hai đều trao cho cơ hội lần thứ hai để lựa chọn. Hai người, hai tính cách, chỉ cần trở thành chính mình là được.” “Ý của anh là nếu như Tiêu Hào vô tình nhớ lại thì vẫn có thể lựa chọn như thể mình đã quên hết mọi thứ, đúng chứ? Loại logic này nghe có vẻ kì quặc.” Thời Ngọc Minh nhíu mày, cảm thấy đầy hoang mang trước những lời này. Phong Đình Quân chậm rãi giải thích. “Đi một bước tính một bước. Thẩm Như Ý tâm tính vô tư thoải mái, Lục Hào cẩn thận tỉ mỉ, có bọn họ chăm sóc Tiêu Hào thì đứa nhỏ này có thể vui vẻ mà trưởng thành rồi. Đợi thằng bé lớn thêm chút nữa, tinh thần vững vàng, ít nhất vẫn có thể tiếp nhận được toàn bộ sự thật.” “Đúng vậy, mọi thứ dù sao cũng do ông trời an bài mà. Như Ý không muốn kết hôn sinh con, hiện tại bên cạnh lại xuất hiện Tiêu Hào. Tuy rằng phải rời khỏi mẹ mình nhưng lại được Như Ý chân thành yêu thương, thật sự giống như giữa đường hầm tìm thấy ánh sáng. Còn anh…em cảm thấy anh chính là người mà ông trời đã để anh đặt chân xuống nơi này, cứu rỗi em.” “Sao em lại nghĩ như thế?” “Bởi vì anh hiểu rõ em từng chút một, bởi vì anh vô cùng yêu em. Anh giống như là người đàn ông hoàn hảo mà ông trời tạo ra chỉ để dành riêng cho em vậy. Thời điểm em chật vật nhất anh lại đúng lúc xuất hiện, đến bây giờ em vẫn cảm thấy khó tin, liệu chuyện anh và em gặp nhau có phải chỉ là giấc mơ thôi không? Nếu như là mơ, lúc em tỉnh dậy không chừng đã là bệnh nhân mắc bệnh nan y ở giai đoạn cuối mất rồi…” Phong Đình Quân đột ngột dùng sức đè gáy cô, cúi xuống hôn lên đôi môi khẽ hé mở nói chuyện kia. “Ưm…” Suy nghĩ Thời Ngọc Minh bấy giờ bị Phong Đình Quân làm đứt quãng, thời điểm tỉnh táo trở lại cô nhận ra hơi thở mình đã bị cướp đoạt không ngừng, hô hấp khó khăn. Qua hồi lâu, tiên sinh mới chậm rãi buông cô ra. Thời Ngọc Minh mê man nhìn anh, đôi môi sưng đỏ, thấp giọng oán trách. “Anh thật là, lại dùng cách này ngăn em nói chuyện.” “Về sau không cho phép em nói ra những lời xui xẻo này, biết chưa?” “…Ừm.” “Ngoan. Giờ em ra ngoài trước đi, anh phải tắm rồi.” “Anh…” Bước chân Thời Ngọc Minh thoáng khựng lại. Ban nãy cô còn tưởng tiên sinh kéo cô vào phòng tắm là để thân mật. Hiện tại xem ra không phải, là do cô cả nghĩ quá rồi sao… Tiên sinh dường như nhìn rõ tâm tư của cô, khóe môi khẽ nhếch. “Sao còn chưa đi? Em muốn tắm với anh à?” “Ai muốn tắm với anh chứ?” Thời Ngọc Minh nhanh chóng xoay người chạy đi. Thời điểm bước vào phòng ngủ, cô liền vùi mặt vào gối, gò má đỏ ửng. Đúng là xấu hổ quá mà. Cho dù hiện tại tư tưởng mọi người đã cởi mở, phóng khoáng hơn nhiều nhưng Thời Ngọc Minh vẫn cảm thấy mình chủ động như vậy vẫn rất không quen. Hơn nữa, dưới tình huống tiên sinh không hề có ý định này, cô càng cảm thấy bản thân như người hoang tưởng. Mà trong phòng tắm, Phong Đình Quân nhìn bóng lưng cô khuất dạng mới khẽ khàng đóng cửa phòng tắm. Anh vặn vòi hoa sen ở mức lớn nhất, để nước nóng giội rửa toàn bộ những thứ không sạch sẽ ra khỏi thân thể. Cảm giác châm chích ran rát trên gương mặt khiến anh vô cùng khó chịu. Phong Đình Quân nhớ đến cảnh tượng lúc nãy bên ngoài bệnh viện, gương mặt anh bị Quách Khánh An dùng đế giày kẹp chặt, không ngừng chà sát. Mà anh thì quỳ trên mặt đất, đầu chỉ có thể gục xuống. Anh nghe thanh âm đối phương đắc ý cười lớn. “Phong Đình Quân, tôi thật không ngờ cậu cũng có ngày này. Vì một người phụ nữ chẳng còn sống được bao lâu, tài sản quyền thế không muốn thì thôi đi, ngay cả tôn nghiêm cũng vứt luôn à?” Tôn nghiêm? Tôn nghiêm đáng giá bao nhiêu tiền? Anh là Phong Đình Quân, con trai duy nhất nhà họ Phong, vừa sinh ra được được sống trong giàu sang vinh hiển, quyền thế ngập trời, bên cạnh còn có Thời Ngọc Minh. Tôn nghiêm đối với anh mà nói, luôn nằm gọn trong lòng bàn tay. Thế nhưng vậy thì có lợi ích gì chứ? Hiện tại anh chẳng còn gì cả, chỉ còn lại mỗi phần tôn nghiêm buồn cười này mà thôi. Nếu như lúc trước anh sớm nhìn rõ mọi thứ, bỏ đi loại tôn nghiêm khốn khiếp này thì đã đoạt được nhiều thứ đáng giá hơn rồi. Tiền mất, anh có thể kiếm lại. Quyền thế vuột khỏi tay, anh có thể dùng thời gian để gầy dựng. Nhưng điều quan trọng nhất, nếu như có thể dùng tôn nghiêm đổi lấy Thời Ngọc Minh, tại sao anh không thử cho được? “Phong Đình Quân, tôi thua rồi.” Quách Khánh An bật cười ha hả, nhưng cuối cùng lại biến thành tiếng khóc nghẹn ứ nơi cổ họng. Bấy giờ, Phong Đình Quân từ dưới đất chậm rãi đứng dậy, bộ quần áo đã thấm đẫm nước mưa nhưng chưa bao giờ anh thấy lòng mình thanh thản đến thế. “Ừm.” “Cậu đi rồi, ông cũng đã lớn tuổi, hiện tại toàn bộ mọi thứ đều giao lại cho tôi. Hiện tại ông ấy hoàn toàn hết cách, chỉ có thể làm như vậy. Tôi không rõ, rốt cuộc tôi chiến thắng là vì bản thân đủ tài giỏi để giành lấy mọi thứ hay do cậu đã nhường cho tôi nữa?” “Chuyện tôi nhờ anh, chắc chắn chưa?” Phong Đình Quân không muốn nói thêm mấy lời thừa thãi. Quách Khách An nghe vậy liền nhếch môi, lần nữa cam đoan. “Yên tâm, tôi đã nói với cậu thế nào? Tôi chính là con chó trung thành nhất mà ông ấy nuôi. Xương ông ấy ném, cho dù dính bùn đất hôi tanh, cậu không muốn nhưng tôi thì có. Điều duy nhất cậu nên làm ở hiện tại chính là vĩnh viễn đừng xuất hiện.” “Thế thì tốt.” Phong Đình Quân quyết định không nhiều lời vô ích với đối phương nữa. Thời Ngọc Minh sợ sấm sét, hiện tại anh nên quay trở về rồi. … Sáng thứ sáu, phiên tòa chính thức mở. Thời Ngọc Minh thức dậy rất sớm, nhanh chóng đến nơi cần đến. Lúc này, một người đàn ông ăn mặc chỉn chu, tây trang giày da bóng loáng xuất hiện trong tầm mắt cô. “Chào cô Thời, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.” “Anh là…luật sư Trương?” “Đúng, là tôi đây. Mấy tháng không gặp, hiện tại xem sắc mặt cô, quả nhiên rất tốt.” “Hôm nay anh đến tòa vì vụ việc liên quan đến Cố Quân Nhi và Trương Huệ sao? Là Phong Đình Quân nhờ anh à?” “Không phải. Tôi là luật sư biện hộ cho cô.” “Tôi? Nhưng đây là bản án hình sự, do viện kiểm sát trực tiếp lật lại. Tôi cũng chưa từng mời bất kì ai làm luật sư cả.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]