“Anh dám gạt em?”
Thời Ngọc Minh bấy giờ mới kịp phản ứng lại, tức giận đấm vào vai anh.
“Được rồi, không gạt em, ban nãy đúng là có va chạm một chút. Nhưng chỉ như kiến bò qua thôi, không có chuyện gì đâu.”
Cuối cùng, Thời Ngọc Minh vẫn mềm lòng, cách lớp áo vươn tay sờ thử. Cô thậm chí còn không dám dùng sức, nhíu mày lẩm bẩm.
“Nhất định đau lắm. Khoan đã, chẳng phải anh bó bột rồi sao?”
“Anh tháo ra rồi.”
“Sao lại tháo? Lỡ như cánh tay anh phát sinh vấn đề ngoài ý muốn, làm sao có thể ôm em cùng các con đây?”
“Yên tâm, cho dù chỉ còn một tay anh cũng có thể ôm lấy em.”
Phong Đình Quân nghiêng đầu, hôn lên gò má cô. Thời Ngọc Minh đẩy anh ra, ngẩng đầu nhìn đối phương, thanh âm vô cùng nghiêm túc.
“Nhưng em muốn ôm kiểu công chúa nữa. Anh phải nhớ rõ, hiện tại anh không chỉ đơn độc một mình mà anh đã trở thành bố của hai đứa nhỏ, chồng của em. Ba mẹ con em rất cần anh bảo vệ đấy.”
“Ừm, anh biết mà. Ngoan nào, để anh ôm em.”
Phong Đình Quân gật đầu, nghe anh nói vậy cô liền thả lỏng thân thể, tựa đầu vào lồng ngực người đàn ông này.
“Anh nói thật cho em biết, có phải ân nhân gây khó dễ cho anh đúng chứ? Em không biết Chu Dương đã báo cáo lại với anh chưa nhưng hôm nay tổng giám đốc Quách đã đến tìm em, còn mang Thời Nguyệt đi. May mắn đối phương chỉ đưa Thời Nguyệt về nhà cũ mà thôi, tuy nhiên tổng giám đốc Quách nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646328/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.