Cố Quân Nhi im lặng không đáp, hai người trầm mặc thật lâu cũng không nói thêm một câu nào nữa.
Thời Ngọc Minh dứt khoát dứt khoát cúp điện thoại. “Cô so với tưởng tượng của tôi còn cứng rắn hơn một chút."
Trong giọng nói của người đàn ông tựa hồ xen lẫn một chút cười nhạt nhàn nhạt, thanh âm của anh ta ngay sau tai khiến cô biết khoảng cách giữa hai người rất gần, Ngọc Minh có chút không thích ứng được, hơi tránh người ra
"Thưa ngài... Cái kia.." Thời Ngọc Minh nói: "Tôi không rõ tại sao anh lại quyết định giúp tôi, nhưng có một số việc tôi sẽ không làm
Người đàn ông dường như có một số hứng thú: "Bởi vì cô đã có hai đứa con sao?”.
"Phải"Cô lên tiếng nói: "Tôi cần tiền nhưng tôi vẫn là một người mẹ, tôi không muốn con tôi biết rằng mẹ của nó vì tiền mà làm những chuyện dơ bẩn.”
Người đàn ông mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói lười biếng đáp: "Yên. tâm, tôi cũng không phải là loại người hời hợt chỉ nhìn vào chút thú vui đó”
"Vậy..." Thời Ngọc Minh thăm dò, cẩn thận hỏi: "Rốt cuộc anh cần tôi làm cái gì?”
Người đàn ông cảm nhận được sự kháng cự của cô, nhẹ nhàng rút lại cánh tay vòng quanh cô, nhẹ nhàng di chuyển vị trí giữ một khoảng cách lịch sự với cô: "Cô Thời, tôi giúp cô bởi vì cô rất giống một người quen quá cố của tôi. Tôi đối với cô ấy... Tôi... Tôi không thể bù đắp được cho cô ấy”
Thời Ngọc Minh có chút hiểu, cô gật đầu: "Cho nên anh muốn tôi thay thể cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646147/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.