"Mẹ, mẹ đừng nói quá nhiều, bác sĩ nói mẹ phải nghỉ ngơi nhiều hơn, không thể thao phí sức lực".
Thời Ngọc Minh đi vào, thay mẹ đắp chăn lên người.
Tôn Uyển Hà nhìn thấy cô, ánh mắt đều ôn nhu, nắm tay cô nói: "Con nhóc này, con chạy đi đâu đó? Y tá đã tìm con cả buổi sáng”.
Thời Ngọc Minh nói: "... Con đi lấy tiền.”
"Ồ, tiền của con có đủ không? Không đủ thì để mẹ chuyển từ thẻ của mẹ sang cho, mật khẩu con cũng biết mà?”
Thời Ngọc Minh ôn nhu ngồi xuống bên giường bà ấy, nhẹ giọng nói: "Đủ dùng, nhà họ Thời có một ngành công nghiệp lớn như vậy, cũng không đến mức ngay cả tiền thuốc men cũng không trả được.”
Thẻ của mẹ? Chỉ sợ đã sớm bị hai người cô chú kia khống chế rồi.
Thời gian này cô ngay cả bị bệnh cũng không cho mẹ thấy, làm sao C thể lại tiêu tiền trên thẻ của mẹ?
Tôn Uyển Hà nghe xong lời này, ngược lại cũng yên tâm không ít: "Đúng vậy, cậu của con kỳ thật cũng không tệ, chính là có đôi khi quá bất cẩn, cũng quá tham lam, rất nhiều chuyện cũng không nghĩ tới, còn có một chút tham lam như vậy..."
"Mẹ ơi." Thời Ngọc Minh ngắt lời bà, "Con gọt táo cho mẹ nhé?” Tôn Uyển Hà gật gật đầu: "Được rồi, ôi, đứa nhỏ này sao cũng không chào hỏi người khác chứ? Cãi nhau với Đình Quân ư? Đình Quân cũng có tâm lắm đó, sáng sớm đã chạy tới hỏi thăm mẹ, trong công ty của thằng bé còn có rất nhiều việc phải xử lý chứ? Sao con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646148/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.