Lúc 9 giờ tối Thời Ngọc Minh đứng ở cửa khách sạn Dung Thành.
Cô đã chần chờ rất lâu nhưng cẫn chưa dám đưa ra quyết định rốt cuộc là vào hay không vào.
Cô lại một lần nữa lấy tin nanh từ số lạ đó ra xem một lần, nhìn chằm chằm từng câu từng chữ như muốn tìm ra dấu vết nào, nhưng hồi lâu vẫn chưa thu thập được gì.
Điện thoại đến là từ phía bệnh viện. "Alo?".
"Cô Thời, ngày mai mẹ cô sẽ được chuyển đến phòng bệnh đặc biệt, xin cô sáng mai hãy tới đây gia hạn một khoản phí"
“... Được rồi, chi phí vào khoảng bao nhiêu?”
"Bệnh viêm phổi của mẹ cô đang dần nghiêm trọng, thêm vào đó là bệnh suy dinh dưỡng đã gây ra các dấu hiệu suy giảm ở nhiều cơ quan nội tạng, vì vậy nó có thể mất khoảng hai tháng ở trong một phòng chăm sóc đặc biệt, dự kiến sẽ chi phí từ ba trăm năm mươi triệu đến bảy trăm. triệu".
“...... Được rồi, được”
"Còn có chi phí phẫu thuật lần này của con trai cô, chi phí cấy ghép tế bào gốc của con trai cô nữa, những thứ này cũng cần phải thanh toán hết"
"Có thể... Có gia hạn thêm cho tôi hai ngày không?”
"Theo quy định của bệnh viện, thời gian tối đa có thể kéo dài thêm một tuần, nếu trong vòng một tuần vẫn không có biện pháp thanh toán chi phí thì phần điều trị tiếp theo có thể sẽ phải dừng."
Thời Ngọc Minh nắm chặt tay điện thoại, ngón tay đều trắng bệnh lộ ra cả khớp xương: "Được rồi, tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại, cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-yeu-anh-la-sai-em-nguyen-vi-anh-sai-ca-doi/1646146/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.