Ánh mắt Phong Đình Quân trầm xuống, không nói gì. Cố Quân Nhi có chút hoảng hốt, thứ quan hệ này cô ta vẫn luôn giấu Phong Đình Quân, đã giấu diếm gần sáu năm mà vẫn không lộ ra. Cô ta cũng biết chuyện này không giấu được cả đời. Ban đầu cô ta tính toán chờ mình cùng Phong Đình Quân lĩnh chứng nhận kết hôn thì sẽ đem hết thảy mọi chuyện ra nói cho anh biết, đến lúc đó cô ta đã là bà chủ Phong hàng thật giá thật, Phong Đình Quân cho dù mất hứng nhưng cô ta cũng có giấy chứng nhận kết hôn trong tay, tương lại lại dành chút thời gian làm nũng với anh, giả vờ đáng thương thì anh sẽ luôn mềm lòng. Nhưng không nghĩ tới hôm nay Phong Đình Quân đột nhiên muốn tới nhà họ Thời. Mà thời gian đó Thời Ngọc Minh cũng ở đây! Cô ta chỉ có thể cố ý chọc giận Ngọc Minh, để cho cô nhanh chóng dẫn Tôn Uyển Hà rời đi, nếu không trực tiếp đối mặt với Phong Đình Quân, đến lúc đó Ngọc Minh vội vàng nhảy ra nói cái gì đó thì sự tình sẽ rất phiền toái. Không biết vì sao, gần đây cô ta luôn cảm thấy Phong Đình Quân có chút không đúng. Đặc biệt là sau khi trở về từ bệnh viện, thái độ đối với cô ta ngày càng lạnh lùng. Trực giác nói với cô ta rằng tất cả điều này có liên quan đến Thời Ngọc Minh. "Đình Quân, em.." Cố Quân Nhi lả lướt qua, đặt cằm lên vai anh, từ phía sau ôm lấy anh: "Anh có đói không? Em đã chăm sóc Minh Nguyệt từ khi về nhà, giờ em sẽ nấu một món gì đó cho anh ăn nhé?” Phong Đình Quân lắc đầu: Không cần, anh không đói”. HỒ" Cố Quân Nhi nói thêm: "Vậy em đi pha một ít sữa bột cho Minh Nguyệt nha?” "Em nghỉ ngơi đi, anh tự mình làm được" Phong Đình Quân thở dài, nhưng khi nhìn về phía đứa bé phấn hồng trong lòng, lại mỉm cười nhịn không được nhẹ nhàng điểm một chút lên chiếc má nhỏ xinh của cô bé: "Vậy mà con cũng không nhận ra, may mà người ôm con đi là bố. Nếu người xa lạ ôm con đi, con cũng không khóc cũng không kêu gào sao?” Phong Minh Nguyệt cười khanh khách, há miệng phun bong bóng về phía anh. "Đình Quân." Phía sau lại truyền tới tiếng làm nũng mềm mại, cắt đứt thời khắc tình cảm của anh và con gái. Không biết vì sao Phong Đình Quân đột nhiên cảm thấy có chút chán ghét: "Lại làm sao vậy?” Cố Quân Nhi bị giọng điệu không kiên nhẫn của anh làm cho giật mình: "... Không, không có gì.” "Quân Nhi, có chuyện gì em cứ trực tiếp nói, anh không hy vọng giữa chúng ta còn có bất kỳ giấu diếm nào, em hiểu ý của anh không?" Cố Quân Nhi cắn môi, gật đầu: "Em hiểu được”. "Vậy bây giờ em nói cho anh biết, em còn có chuyện khác giấu anh sao?" "Không có" "Thật sự không có?". Cố Quân Nhi có chút nóng nảy: "Đình Quân, anh hỏi em cái này có ý gì chứ? Có ai nói gì với anh, đúng không? Có phải là Thời Ngọc Minh không? Cô ta vẫn hận em cướp đi anh, cũng không phải anh chưa từng thấy cô ta động thủ đánh em, lời cô ta nói không thể tin!” - Phong Đình Quân thu hồi ánh mắt, không nhìn cô ta nữa: "Anh chỉ hỏi một chút mà thôi, không có ý gì khác, em đừng nghĩ nhiều.” Cố Quân Nhi cũng mềm mỏng lại: "... Em vì anh cũng không ngại làm mẹ kế, anh còn không tin em sao?” "Không có gì". Cố Quân Nhi trong lòng vẫn cảm thấy có chút nghẹn ngào, cố ý nói hờn dỗi một chút: "Vậy em đi tắm rửa, tối nay em ngủ ở phòng khách, em muốn một mình yên tĩnh” Trước kia cô ta nói những lời này, Phong Đình Quân đều sẽ áy náy xin lỗi cô ta. Nhưng hôm nay sự chú ý của Phong Đình Quân dường như đều bị đứa bé trong lòng thu hút, nghe vậy cũng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Không cần phiền toái như vậy, tối nay anh không qua đêm ở đây.” Cố Quân Nhi lắp bắp kinh hãi: "Vậy anh đi đâu vậy?” Là muốn đi tìm Thời Ngọc Minh sao? "Anh về nhà cũ giao phó Minh Nguyệt cho ông quản gia, ông ấy từ nhỏ đã chăm sóc anh lớn lên, nhất định sẽ chăm sóc được đứa bé" Nói xong Phong Đình Quân ôm đứa nhỏ đứng lên, tiện tay cầm chìa khóa xe, nhẹ giọng nói: "Em đi ngủ sớm một chút, gần đây anh hay tới nhà cũ, em ở một mình cẩn thận, có chuyện gì gọi cho thư ký của anh, cậu ấy sẽ giúp em giải quyết” "Đình Quân...". "Được rồi, trở về đi." Phong Đình Quân ôm đứa bé rời khỏi chỗ ở, mãi cho đến khi đèn đuôi xe biến mất ở cuối đường, Cố Quân Nhi mới trở về trong phòng. Cô ta đạp mạnh vào cổng vang lên một tiếng chói tai. Lúc Phong Đình Quân trở về nhà cũ cũng vừa mới bảy giờ tối. Ngôi nhà cũ của nhà họ Phong đã lâu không trở về, toàn bộ vách tường đều có chút cũ kỹ, phía trên còn bao phủ một tầng sơn màu xanh lá cây, chỉ có một cửa sổ nhỏ còn sáng bóng màu vàng yếu ớt, thoạt nhìn vô cùng ấm áp hòa thuận. Anh dừng xe lại, xuống xe rồi bấm chuông cửa. "Ai vậy?" Ông quản gia mở cửa liền ngây ngẩn người ra: "Đình Quân? Phong Đình Quân cười cười: "Chú Lâm, là cháu” "Thật sự là cháu ư! Vào đi! Ồ, sao Ngọc Minh không đi với cháu?” Nụ cười trên mặt Phong Đình Quân cứng đờ: "Cô ấy... Mẹ cô ấy bị bệnh” "Ồ” Quản gia già có chút lo lắng: "Vậy tại sao cháu không đi cùng con bé? Nó chỉ là một cô bé thôi, mẹ bị bệnh chắc hẳn nó rất cần cháu ở bên cạnh”. Phong Đình Quân không trả lời. Ngôi nhà cũ là ký ức của anh từ thời thơ ấu, từ lúc mới đi học lên. thành phố cho tới nay. Hiện giờ nơi này chỉ có ông quản gia cùng mấy người hầu canh giữ căn nhà cũ này, một ngôi nhà cũ lớn như vậy mà hiện giờ lại có vẻ có chút tịch mịch. "Oa oa." Cô bé con bỗng nhiên kêu lên vài tiếng khiến ông quản gia chú ý: "Đứa nhỏ này." Phong Đình Quân cười có chút tự hào: "Con gái cháu” Khuôn mặt của quản gia được lấp đầy với những bất ngờ: "Ôi, để chú nhìn xem... Bộ dáng nhỏ bé này, thật xinh đẹp! Cháu nhìn vào đôi mắt này đi. Trong trẻo như dòng nước chảy, giống như Ngọc Minh vậy!” Phong Đình Quân nói: "Chú Lâm, đứa bé này chú có thể giúp cháu chăm sóc một thời gian không?”. Ông quản gia liên tục gật đầu: "Chuyện này có vấn đề gì đâu? Đây chính là cô chủ đầu tiên nhà họ Phong chúng ta! Hãy yên tâm đi tới bệnh viện với Ngọc Minh đi! Con bé đó nhìn to gan lớn mật nhưng kỳ thật nhát gan nhất, mẹ con bé bị bệnh khẳng định nó đang đau lòng khóc than rồi.” Phong Đình Quân nhớ lại một chút, lần trước ở trong bệnh viện nhìn thấy bộ dáng Ngọc Minh. Sắc mặt cô rất khó coi, môi cũng không hề có huyết sắc, đối mặt với người đàn ông khác lúc nào cũng vui vẻ, nhưng lại sắc bén chỉ ra cửa lớn đuổi anh ra ngoài. Còn có cái loại điên cuồng cuồng loạn này khi cô nắm lấy Quân Nhi rồi muốn đánh cô ấy, làm sao còn có nửa phần "nhát gan" như trong miệng chú Lâm nói chứ? Anh có thể chưa bao giờ hiểu hết con người cô. Thời điểm tốt nhất của bọn họ chính là khi Thời Ngọc Minh tự tay nghiền nát toàn bộ vẻ đẹp trong tương lai, cho anh một đòn trí mạng. Lúc ấy nếu cô vẫn ở nước ngoài thì thôi đi, nhưng vì sao lại trở về? Sự tồn tại của cô chỉ có thể nhắc nhở bản thân anh một lần nữa, để anh biết Phong Đình Quân trong quá khứ ngu xuẩn đến mức nào, mới có thể tin tưởng người phụ nữ này thật sự yêu anh.. "Đúng rồi. " Chú Lâm vỗ vỗ bả vai anh: "Tai nạn xe hơi của bố mẹ cháu, chú luôn cảm thấy quá kỳ quái, cháu thử điều tra một chút chuyện năm đó, không nên bởi vì chuyện này mà giận dữ với Ngọc Minh”. Phong Đình Quân giật giật khóe miệng: "Chú Lâm, chú tin tưởng cô ấy như vậy sao?”. Chú Lâm cảm thấy một chút ngạc nhiên: "Cháu không tin cô ấy sao?" - --------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]