Nhiên thừa nhận, là cô sợ hãi, cô muốn trốn chạy khỏi quán ăn đó, trốn chạy cả cậu nhóc đó.
Nhiên đã luôn sống trong sợ hãi như vậy, đó là tất cả lí do. Cô ở nhà, cô ở trong 4 bức tường, cô ở trong thế giới của cô, phim ảnh, âm nhạc, tiểu thuyết....và mỗi lần bước ra đường, cô đều lo lắng, trái tim cô loạn lên chút, trí óc cô lướt qua từng khung cảnh ngoài kia, cô lo lắng với bộ đồ mình mặc, nó phù hợp chứ, cô lo lắng với hình dáng của mình, nó không có vấn đề gì chứ.... tất cả ổn chứ? Cô tưởng tượng về những người ngoài kia, từng người một, lướt qua cô, như một thước phim, người cuối cùng cô mới gặp là ai nhỉ, họ mặc gì nhỉ, họ đang làm gì nhỉ....?
Mỗi sáng thức giấc, Nhiên không bao giờ mở mắt luôn, cô luôn đợi cho đến khi trí óc mình đã tỉnh, đã nhận biết được một ngày mới, vậy là cô đã sống thêm 1 ngày nữa rồi, cô đợi, nếu không có tiếng chim hót, không có tiếng của đường phố, không có tiếng của những người hàng xóm tầng 1 nơi chung cư cũ kĩ,.... cô sẽ lại tưởng tượng, tưởng tượng xem ngoài cửa sổ kia, là nắng vàng như thế nào, hay là một ngày gió rét? Liệu chú mèo nhà bên có ra sân vươn vai, liệu con Alaska tầng 2 có ngúng nguẩy cái đuôi kiêu ngạo bước ra, dáng đi của một chú chó biết nó đẹp, biết nó uy quyền và biết mọi người ai cũng yêu và sợ nó.
Lạ là từ khi lên thành phố Hà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-toi-bien-mat-co-ai-tim/2027110/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.