Ngụy Quân đẩy cửa bước vào, công việc đã làm xong, hôm nay anh về nhà sớm hơn mọi khi.
Ngụy Quân bước vào nhà thì thấy trong nhà trống rỗng, không biết vợ anh đi đâu rồi.
Anh thả cặp văn kiện xuống sofa, uể oải mở cà vạt, Ngụy Quân vừa định đi tìm vợ thì bị một âm thanh trong thư phòng hấp dẫn.
Ngụy Quân đến gần, hóa ra là vợ anh đang trò chuyện qua điện thoại với ai đó, anh định bước tới, nhưng nghe hai từ Thẩm Mịch thì dừng lại.
Thẩm Tình nhắc tới Thẩm Mịch làm gì, vợ anh biết mẹ con cô ấy ở đâu sao?.
Ngụy Quân im lặng lắng nghe, càng nghe sắc mặt càng xanh mét.
" cái gì, Thẩm Mịch đáng bị như vậy, ai bảo vì mẹ con chị ta mà tôi và mẹ tôi mới sống trong cảnh nghèo khó, tôi muốn trả thù cô ta, cái gì, chị sao, ha ha, nực cười, cô có biết người hiến giác mạc cho tôi là ai không, tôi cũng không muốn biết, phải, người đó chính là Thẩm Mịch, ha ha, đáng đời, ừ, thật đáng tiếc".
Thẩm Tình cười một nụ cười trào phúng rồi nói tiếp:" tôi còn nhớ năm đó, tôi chỉ nói một câu là Ngụy Quân nghe lời răn rắp, tôi nói với cô ta, Ngụy Quân rất ghét thấy cô ta cười, kể từ đó, cô ta đều không cười, phải, tôi đã nhiều lần cảnh cáo cô ta không được lai vãn đến Ngụy Quân, nhưng cô ta không nghe, cuối cùng bị Ngụy Quân mắng cho xối xả, mà cũng tiếc thật, khi không lại có được cái bánh kem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-dung-voi-va/2473043/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.