Thẩm Mịch nhấp một ngụm canh rồi gật gù:" Rất ngon".
Chắc có lẽ sắp chết, Thẩm Mịch ngày càng thích hoài niệm về quá khứ, quãng thời gian tươi đẹp giữa cô và Ngụy Quân, lúc ấy quả là vô cùng vui vẻ.
Ngụy Quân, anh sống có tốt không?.
Ngày X tháng X, anh đính hôn với Thẩm Tình.
Tại bệnh viện, cô được đưa vào phòng trị liệu đợt đầu, trị liệu thành công, tính mạng được kéo dài thêm một tháng.
Ngày XX tháng XX, anh kết hôn.
Cô bước vào trị liệu đợt hai, Bác sĩ lắc đầu, chia buồn cùng với gia đình.
Thẩm Mịch còn nhớ ngày hôm ấy, Tô Cửu ôm cô khóc rất nhiều.
Bệnh tình của cô ngày càng xấu, tóc trên đầu dần dần rụng hết, bắt buộc cô phải đội mũ, sức đề kháng lại rất yếu, bác sĩ bảo cô phải mang khẩu trang kháng khuẩn.
Trí nhớ dần dần mất đi, trừ Tô Cửu và Du Hiển ra thì một ai cô cũng không nhớ, có lúc Thẩm Mịch nhớ lại một chút kí ức nhỏ, người con trai ngồi dưới táng cây dẫn dắt đoàn tàu, cậu nhóc nhìn cô bé kế bên, khuôn mặt lộ ra một nụ cười xinh đẹp, cho đến một ngày, người thanh niên nọ dùng ánh mắt trách móc nhìn cô bé.
Thẩm Mịch không biết đó là ai, nhưng mỗi khi nhớ một vài chi tiết nào đó, hai mắt lại ướt nhòe.
Đến một ngày, y tá hỏi cô, Tô Cửu và Du Hiển là ai, cô cũng không nhớ.
Vài ngày sau đó, đến ngay cả bản thân mình là ai cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-thoi-gian-dung-voi-va/2473045/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.