26.
Cận Tuấn Thần tận tâm tận chức đưa ông ngoại đến khu biệt thự của ba mẹ tôi, ông Cận cũng đang ở đó. Hai ông lão vừa gặp nhau liền tán dóc không dừng, tán xong lại quay sang chê nhau.
Ông ngoại tôi cười nhạo ông Cận đã một bó tuổi vẫn còn chưa có cháu ôm, còn ông ấy thì sắp được ôm rồi. Chọc tức đến mức hai ông lão gần như muốn cầm gậy lên đánh nhau. Tâm tình của hai vị thật sự rất tốt, tốt đến mức tôi có chút ngưỡng mộ.
Lúc tôi đang gọt táo, vừa ngẩn ngơ một giây thì mũi dao thiếu chút đã đâm vào tay tôi. Ngay lúc quan trọng liền có một bàn tay to âm thầm cướp lấy con dao gọt trái cây từ tay tôi.
Tôi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy bộ dáng âm trầm của Cận Tuấn Thần đang tiếp tục gọt vỏ táo. Thủ pháp của anh ấy rất điêu luyện, chỉ trong chốc lát đã tạo ra được một dây vỏ táo không bị đứt đoạn trông rất hoàn hảo.
Nhìn lại mớ miếng lớn miếng nhỏ tôi cắt, có miếng còn dính vỏ thì tôi chỉ có thể cười gượng: “Không ngờ đến phương diện này chú cũng thật lợi hại.”
“Cảm ơn đã khen.”
Cận Tuấn Thần đưa quả táo đã được gọt xong qua cho tôi, sau đó rút một tờ khăn giấy lau tay và dao, cuối cùng nhét cả giấy và dao vào tay tôi.
“Từ Hoan Hoan, lên sân thượng với tôi, tôi có chuyện tìm em.”
Anh ấy đứng dậy, vuốt thẳng những nếp gấp trên gấu áo rồi bước ra ngoài. Tôi hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhung-nho-khon-nguoi/2588839/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.