28.
Sau đó liền đẩy anh ấy ra hoảng loạn chạy mất. Chạy vào phòng khách liền trùng hợp gặp phải ông Cận và ông ngoại đang muốn đánh mạt chược, tôi tự nguyện tham gia mà bước theo vào phòng mạt chược.
Em trai cũng đi theo, như có như không mà nhìn tôi. Tôi chịu không nổi ánh mắt như vậy, liền nói: “Có gì thì nói đi.”
Nó chớp chớp mắt hai cái, thấp giọng nói: “Chị ơi, mặt của chị đỏ quá!”
Cái quỷ gì chứ! Tôi sờ sờ mặt, quả nhiên rất nóng.
“Con nít con nôi đừng có quản nhiều như vậy.” Tôi trừng nó một cái, kêu nó cầm hộp đựng mạt chược từ dưới đất bỏ lên bàn.
Em trai cười haha đi nhặt lên.
Ông ngoại và ông Cận nghĩ đi nghĩ lại, get được trọng điểm là Cận Tuấn Thần đi cùng với tôi. Ông ngoại tay xào bài không ngừng nghỉ, từ khi thắng được thêm một đống tiền từ ông Cận thì nụ cười chưa từng vụt tắt.
Đến khi gần chơi xong, đột nhiên ông Cận nói: “Lão Từ à, ông thấy thằng nhóc nhà tôi như thế nào? Có xứng với cháu ngoại của ông không?”
Nghe được lời này, tay tôi run làm rơi một quân bài xuống. Tôi ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt chứa đầy ý cười của Cận Tuấn Thần. Anh ấy rất kiên định nhìn tôi, không né cũng không tránh. Còn tôi lại chột dạ dời tầm mắt đi chỗ khác.
Cùng lúc đó, tiếng ho dữ dội của ông ngoại cũng truyền đến. Em trai cầm lấy ly trà, vỗ vỗ lưng cho ông ấy, không dễ gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhung-nho-khon-nguoi/2588838/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.