30.
Cái dáng vẻ đó so với khi phát hiện tôi và Cận Tuấn Thần “ở chung” càng kinh hồn hơn. Tôi lại cảm thấy chột dạ, lập tức muốn trốn khỏi vòng tay anh ấy: “Buông em ra.”
Cận Tuấn Thần nghe lời mà làm. Hai tay thả xuống rồi rất tự nhiên bước đến trước mặt ba mẹ tôi chào hỏi: “Anh, chị dâu.”
“…” Ba người trầm mặc.
Từ sâu trong tâm hồn tôi nổi lên một cảm giác tội lỗi, nhưng còn kèm theo một niềm vui nhỏ nhỏ. Chết tiệt! Tôi bị tha hoá rồi.
Cận Tuấn Thần vẫn còn rất tỉnh bơ khi đối diện với ánh mắt dò xét của ba mẹ tôi, mở lời như một người chủ nhà thật sự: “Anh, chị dâu, có chuyện gì thì về nhà lại nói nhé.”
Sau đó, tôi thành công rơi vào cục diện ba người bế tắc. Sắc mặt của ông ngoại không tốt, toàn thân ba mẹ toả ra khí lạnh, chỉ có ông Cận là cười hihi, ánh mắt nhìn tôi rất hoà nhã: “Hoan Hoan, lúc nãy không phải nói không thích ông chú hả? Sao bây giờ lại thay đổi rồi?”
Ông Cận ơi, con xin ông đừng nói nữa!
Tôi đã chết trong lòng nhiều chút rồi.
Cuối cùng vẫn nhờ Cận Tuấn Thần phản ứng nhanh nhạy: “Hoan Hoan là đứa nhỏ con đã quen từ nhỏ đến lớn. Ông ngoại, bác trai, bác gái, nếu mọi người yên tâm thì quãng đời sau này của Hoan Hoan cứ để con chăm sóc đi ạ.”
Ông ngoại: “…”
Ba tôi: “…”
Mẹ tôi: “…”
Ai mà ngờ được anh ấy sửa miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhung-nho-khon-nguoi/2588837/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.