(Phiên ngoại 24.)
Sau khi lên máy bay tôi thấy rất buồn, dựa vào cửa sổ không muốn nói chuyện nữa. Đột nhiên màn hình điện thoại đang khoá nhảy ra một đoạn tin nhắn: [Hoan Hoan, tôi muốn luôn luôn được chăm sóc em.]
Ý gì!? Tôi còn chưa kịp nghĩ sâu hơn thì điện thoại đã tắt máy. Tôi lười biếng tựa vào ghế buồn bã không thôi.
Rốt cuộc là có ý gì chứ? Chăm sóc kiểu gì? Nếu anh ấy đã không chịu nói cho rõ thì tôi cũng sẽ xem như không biết. Không hiểu vì sao mà trong lòng tôi cứ luôn có một tảng đá ngăn lại không muốn chủ động đi ngửa bài với Cận Tuấn Thần.
25.
Sau khi ra nước ngoài, tôi học cả thạc sĩ và tiến sĩ cùng một lúc. Chuyện xảy ra trong nước đã mờ nhạt đi một chút nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tôi thường mơ thất em trai mềm mại lúc nhỏ đi đường không vững nhưng vẫn muốn giang tay ra, lững chững tiến vào lòng tôi, ngọt ngào gọi chị đòi ôm.
Nó nặng thật đấy, lúc nhỏ đã là một thằng nhóc béo. Tôi bị nó xô ngã, sau đó cả hai cùng rơi vào một vòng ôm mạnh mẽ hơn, là Cận Tuấn Thần lớn hơn tôi 8 tuổi. Lúc đó anh ấy bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? À, đã 15 rồi.
Tôi bị gương mặt dịu dàng nho nhã của anh ấy làm cho kinh ngạc, không khỏi thốt lên: “Anh trai thật xinh đẹp!”
Mẹ sửa lại lời tôi: “Hoan Hoan, không được gọi anh đâu nhé. Đây là con trai của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhung-nho-khon-nguoi/2588840/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.