Mục Xán theo lời đi phòng bếp lấy cháo, tiếp đó liền đi thẳng vào phòng ngủ, xoay người đóng cửa, tiếng động bên ngoài hầu như không nghe thấy, cách âm thật sự là tốt lắm. Cậu tựa ở trên cửa nhắm mắt lại hít vào một hơi, đột nhiên nở nụ cười. Nụ cười kia rất phức tạp, bất luận là từ ngữ gì cũng không đủ để hình dung, rõ ràng là khóe miệng giương lên, thế nhưng lộ ra lại rõ ràng là bi thương thoáng qua.
Thực sự một chút khẩu vị cũng không có, đem bát cháo đặt lên tủ đầu giường, người liền ngã xuống giường rộng rãi, cậu thoạt nhìn cả người đều vô cùng mệt mỏi, ánh mắt cực kỳ trống rỗng.
Bởi vì Lục Hiên rất đòi hỏi về chất lượng cuộc sống, cho nên tất cả đồ dùng trong phòng đều trải qua sự lựa chọn, trong số đó giường ngủ hiển nhiên là tối trọng yếu lại càng thư thái. Thế nhưng Mục Xán bây giờ nằm úp sấp trên đó lại bực bội nói không nên lời, phảng phất như giường này không hề mềm mại, mà trở thành giường đinh dùng để hành hình thời xưa vậy.
Kỳ thực cậu thật không cảm thấy bọn họ ở cùng nhau như vậy thì phạm vào sai lầm gì. Chẳng qua chỉ là muốn yêu một người mà thôi, lại không tổn thương đến ai, vì sao đều phải phản đối?
...
...
Trong phòng khách, hai cha con ngồi đối diện nhau, Lục Hiên hiếm khi vẻ mặt nghiêm túc, một bộ như lâm đại địch.
“Ba, vừa nãy người cùng Tiểu Xán nói chuyện gì vậy?”
Lục Lăng Phong không đáp mà hỏi vặn lại: “Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18255/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.