Mặt trời ngả về tây, một màu vàng rực, xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên mặt Mục Xán, làm mềm hóa đường nét, lộ rõ vài phần tình cảm ấm áp. Đôi tay đánh đàn kia lúc này đã ngừng lại. Diệp Đông ở bên cạnh nhắm mắt thưởng thức, nghe thấy cậu đột nhiên ngừng chơi, trong lòng kỳ quái, mở mắt ra, muốn nói chuyện, lại thấy Mục Xán trên mặt hứng ánh mặt trời, chăm chú nhìn vào nơi sâu thẳm không biết tên ở phía trước, giữa lông mày có vài phần u buồn.
Từ trước tới nay, Mục Xán vô luận làm bất cứ chuyện gì lúc nào cũng rất hết sức chăm chú, khi luyện đàn càng chăm chú, tình huống giống như hôm nay quả thực là hiếm thấy.
Diệp Đông lẳng lặng nhìn cậu, cũng không lên tiếng quấy rầy.
Có lẽ là cảm thụ được ánh mắt của hắn, Mục Xán bỗng nhiên phục hồi lại tinh thần, có chút hơi áy náy nói: “Xin lỗi, ta đánh sai rồi.” Nói rồi lại bắt đầu đàn tiếp, chỉ là mặc dù chăm chú, nhưng luôn phạm lỗi.
Diệp Đông cau mày cắt đứt cậu: “Tiểu Xán ngươi đang suy nghĩ cái tâm sự gì?”
Mục Xán cúi đầu dừng ở ngón tay đang đặt trên phím đàn của mình, buồn bực thanh tiếng đáp lại: “Ta cũng không biết, chỉ là tâm rất phiền muộn.”
Diệp Đông thong thả nói: “Đang suy nghĩ tới bạn trai nhỏ của ngươi?”
Mục Xán không lập tức nói, qua một hồi lâu mới lưỡng lự mà nói một câu: “Ta không hiểu….”
Đổi lại là người khác tất nhiên nghe không hiểu một câu không đầu không đuôi này, nhưng Diệp Đông tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chung-ta-dung-lai-o-thoi-nien-thieu-thanh-xuan/18254/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.