Ngôn Tiểu An nằm trên giường, nghe thấy tiếng nước chảy trong nhà tắm chuyển đến, cô đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
Tiếng nước dừng, Lục Vân Trạm đẩy cửa bước ra.
Ngôn Tiểu An nhìn về phía Lục Vân Trạm: “ Đêm nay.....ở lại có được không?”
Ba năm nay, Lục Vân Trạm chưa từng ở lại “ Lan Uyển”, chỉ vội vàng đến rồi lại vội vàng đi.
Còn căn nhà này, là chiếc lồng cũi nhốt cô.
Lục Vân Trạm lau khô người, tự mặc lại quần áo, không để ý lời nói của Ngôn Tiểu An.
Trong lòng Ngôn Tiểu An nhói đau, ngồi dậy, từ đằng sau ôm chầm lấy Lục Vân Trạm đang mặc quần: “ Đừng đi, xin anh.”
Người đàn ông đang thắt thắt lưng sững lại một lát.
Ấm áp sau lưng, phả vào trong lòng hắn.
“ Xin anh, đừng đi..... Lục Vân Trạm, ba năm nay, em chưa từng cầu xin anh điều gì. Hôm nay, xin anh ở lại, có được không?” Cô ôm chặt anh ta từ phía sau, cầu xin khẩn thiết.
Khoảnh khắc lúc đó, Lục Vân Trạm mềm lòng, đột nhiên chiếc điện thoại rung lên một hồi trên đầu giường.
Tiếng chuông đó rất đặc biệt, vang lên bên tai Ngôn Tiểu An, cả người cứng lại.
Là...... Ngôn Chi Tinh, Lục Vân Trạm còn cài đặt nhạc chuông đặc biệt vì Ngôn Chi Tinh. Ba năm nay, chưa bao giờ thay đổi.
Không thể nghe.........không thể để anh ấy nghe, nghe xong anh ấy sẽ đi......trong lòng Ngôn Tiểu An hoảng loạn.
“ Đừng.” Cô lắc đầu, ngón tay giữ lấy cổ áo của anh, ôm chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chua-tung-yeu-anh/3163161/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.