Đột nhiên có cảm giác kích động, cô bò dậy, đến giày cũng không đi, chạy chân đất lao ra ngoài.
Trước khi Lục Vân Trạm rời đi, cô chạy đến trước mặt ngăn anh ta lại.
Ngôn Tiểu An dang cánh tay ra, ngăn ở trước cửa chính: “ Lục Vân Trạm, em không để anh đi!”
Nét mặt Lục Vân Trạm lập tức sa sầm lại: “ Tránh ra.”
“ Không!” Cô ngẩng cổ lên, ngẩng đầu nhìn anh ta, cô có chút sợ hãi, bộ dạng trầm mặt của anh ta, có chút đáng sợ, nhưng....... “ Lục Vân Trạm, em xin anh, tối nay ở lại với em có được không?”
“ Không được.” Môi người đàn ông khẽ mấp máy: “ Tinh Tinh bị thương rồi, còn đang ở bệnh viện, cô đừng có làm loạn lên nữa. Quay về ngủ đi.”
Ngôn Tiểu An lắc đầu: “ nếu như em không để anh đi thì sao?”
“ Tinh Tinh bị thương rồi!” Lục Vân Trạm nghiến răng nghiến lợi gằn giọng nói.
“ Cô ấy chỉ là bị trẹo chân mà thôi!”
“ Cô ấy trẹo chân, còn cô vẫn khỏe mạnh, nói như thế, cô càng không cần tôi ở bên.”
Ngôn Tiểu An nhìn người đàn ông trước mặt, đã mất tính kiên nhẫn, đột nhiên, cô ngẩng cổ lên, lớn tiếng nói với anh ta: “ Lục Vân Trạm! Tôi sắp chết rồi!”
Lục Vân Trạm hơi giật mình, nhưng ngay sau đó lại nói giọng chế nhạo: “ Ngôn Tiểu An à, cô được đấy, để giữ tôi lại, lời nói dối nào cô cũng có thể nói ra. Đáng tiếc, dù cho cô sắp chết, cũng không bằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-nhu-chua-tung-yeu-anh/3163163/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.