Chương trước
Chương sau
Có con là một trải nghiệm thú vị trong đời người! Rất “thú vị”!

Trước đây lúc Khương Ý mang thai cũng từng bị mất ngủ nhưng không nhiều như khi có Tần Ý Linh. Buổi trưa bé con ngoan ngoãn vô cùng, ít khóc ít nháo, luôn cười hề hề mỗi khi nhìn thấy cha mẹ.

Thế nhưng, nửa đêm bị đói, con bé sẽ khóc rất to.

Hoặc là, không vì lý do gì cả, chỉ muốn khóc vậy thôi.

Khương Ý ôm con trong lòng, hai mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, cô không dám làm phiền tới Tần Thanh Tiêu, sợ ngày mai anh đến công ty bị mệt nên bế đứa nhỏ sang phòng khác.

“Cục cưng, đừng khóc nữa, ngoan, mẹ cho con ăn no rồi mà. Con sao vậy? Con muốn chơi với mẹ hả? Mẹ đây.”

Dỗ một đứa đang khóc chưa bao giờ là dễ cả, cô bất lực nhìn đứa nhỏ của mình, thỉnh thoảng con bé sẽ làm một trận ra trò, khiến cô vật vờ tới tận sáng.

Không mất lâu lắm, Tần Thanh Tiêu đã phát hiện bên cạnh giường trống trơn.

Anh biết chắc Ý Linh quấy vợ nên mang dép đi ra ngoài, bên cạnh phòng ngủ chính, Khương Ý đang ngồi trên giường bế con.

Tiếng khóc của Tần Ý Linh đã nhỏ dần, con bé khóc mệt mới chịu thôi.

Khương Ý được chồng yêu thương chiều chuộng hết mực nhưng cũng đủ chán chường, cô không dám tưởng tượng nếu sinh con mà không ai thấu hiểu, không ai cảm thông cho, những mẹ bầu kia làm sao vượt qua được.

“Con đói hả em?”

“Em vừa cho con uống sữa rồi.”

Người đàn ông ngồi xuống giường, nhìn thấy con gái đưa mắt về phía mình, anh nhếch mày nói:

“Hay để anh ôm cho, em ngủ đi, trông con bé hình như không định đi ngủ sớm đâu.”

Thấy anh đưa tay về phía con, Khương Ý ngăn cản:

“Không sao, ngày mai anh có buổi họp quan trọng mà, em bế con là được rồi.”

Hôn nhân có thể là mồ chôn của tình yêu, nhưng cũng có thể là tương lai tươi sáng.

Khương Ý vì anh mà cố gắng trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình, Tần Thanh Tiêu cũng vì cô và con mà buông bỏ sự cao ngạo của bản thân, làm những việc thường ngày anh chưa từng làm.

Một năm nay, Tần Thanh Tiêu rất chăm chỉ học nấu ăn.

Bởi vì mỗi cuối tuần dì giúp việc đều nghỉ một ngày, nên khi đó, anh sẽ cùng vợ làm cơm. Tuy rằng anh lên tay chậm, không có năng khiếu trong chuyện bếp núc nhưng cùng cô nấu cơm có thể giúp gia tăng tình cảm.

Bọn họ tựa vào nhau, Tần Thanh Tiêu nửa nằm nửa ngồi, để cô tựa vào lòng mình, sau đó anh vòng tay qua ôm cả cô và con, nói:

“Như vậy em ngủ được không?”

“Ừm.” Khương Ý dựa vào anh, nhích người tìm tư thế thoải mái hơn chút.



Một lần đến bệnh viện khám sức khỏe định kỳ cùng mẹ, Khương Ý nhìn thấy Khương Di. Tay trái cô ta bó bột, hình như bị gãy, mặt thì sưng vù, còn có vết cào.

Ôi trời, đây là…? Sao nhìn kiểu gì cũng thấy như bị đánh ghen vậy nhỉ?

Khương Ý không dám suy xét người ta một cách tùy tiện, chỉ là tò mò nhìn một cái mà thôi.

Nào ngờ, ánh mắt bình thường của cô, lại khiến lòng danh dự, tự trọng của Khương Di bị tổn thương. Cô ta tức giận bước thẳng tới chỗ cô, nghiến răng nói:

“Cô vừa khinh bỉ tôi đúng không? Cô nhìn tôi với ánh mắt đó là ý gì hả?”

Lâm Ngọc Nghi bị giọng nói hung hãn của cô ta dọa giật mình, bà kéo tay con gái rồi nói:

“Ý, đi thôi con, đừng nói chuyện với mấy người này.”

“Vâng.” Khương Ý cũng không có ý định đón tiếp Khương Di.

Nếu vẫn còn sống ở thành phố này thì thỉnh thoảng cô sẽ chạm mặt bọn họ, Hà An Chi, Khương Di hay là chồng cũ Hoàng Cảnh Hiên. Tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi, chỉ cần cô không phản ứng lại, họ tự khắc biết ý mà lui.

Nghĩ vậy, Khương Ý đưa tay đỡ mẹ rồi chầm chậm bước xuống bậc thang.

Xương khớp của bà không tốt lắm, gần đây bị đau nhức, đi đứng hơi bất tiện một chút.

Khương Di đứng trước mặt bọn họ lớn tiếng chất vấn nhưng thứ cô ta nhận lại là sự thờ ơ, giống như bị biến thành không khí vậy.

“Bám được vào một người đàn ông có tiền thì cô nghĩ bản thân biến thành phượng hoàng rồi sao? Tưởng rằng bản thân rất cao quý, sang trọng hả?”

Mặc kệ cô ta nói gì, Khương Ý vẫn chẳng hề quay đầu. Tức chết đi được!

“Này, Khương Ý, cô đứng lại đó!”

Trước ánh mắt căm hận nghẹn khuất của Khương Di, một chiếc xe Maybach bốn chỗ lướt tới cổng bệnh viện rồi dừng lại, cửa mở ra.

Tần Thanh Tiêu mặc tây trang màu trắng bước xuống, hôm nay anh có hẹn cùng bạn ra ngoài nên chọn một bộ vest có màu sắc tươi hơn bình thường, dáng người cao lớn, chân dài thẳng tắp.

Khí chất thành thục ổn trọng ấy thu hút không ít ánh mắt của người xung quanh, cũng bao gồm cả Khương Di.

Miệng thì mắng chửi, nhưng Khương Di biết cô ta thua rồi. Nếu biết tổng giám đốc mới của công ty giàu có nhiều tiền như vậy, cô ta chắc chắn sẽ cẩn trọng hành xử. Vốn dĩ không nên bám vào một kẻ bình thường kém cỏi mà phải đặt mục tiêu cao hơn, tìm một người đàn ông như Tần Thanh Tiêu mới đúng!

Tần Thanh Tiêu tự mình xuống mở cửa xe cho vợ, còn giúp cô thắt dây an toàn.

Mặc dù không làm gì nhưng sau lưng anh có cảm giác rờn rợn, giống như bị ai đó nguyền rủa vậy.

Người đàn ông ngồi vào trong xe, nói cho Khương Ý biết cảm giác của mình xong liền thấy cô chỉ tay về phía bệnh viện:

“Anh nhìn thấy ai không?”

Anh nheo mắt nhìn chốc lát, hoàn toàn không nhận ra:

“Ai vậy?”

“Khương Di đó.”

“Là ai cơ?”

Cuộc sống của anh tất bật, chỉ cần qua một thời gian thôi thì khuôn mặt của những người không quan trọng đều sẽ lu mờ hết, chưa kể lần cuối cùng họ gặp nhau là hai ba năm trước.

Khương Ý bị thái độ của anh chọc cười:

“Chỉ là một người qua đường thèm khát anh thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.