Tần Ý Linh được ba tuổi thì bắt đầu trở nên nghịch ngợm hơn, mỗi ngày đều chạy khắp nơi trong nhà, hoặc ra vườn hái hoa bắt bướm. Buổi tối, con bé cũng được tập cho ngủ riêng. Chủ yếu là vì Tần Thanh Tiêu dạo gần đây muốn hành sự nhưng luôn không có thời gian, không có điều kiện. Nếu con gái cứ bám dính lấy vợ anh thì ngoài ôm ấp ra anh làm được gì chứ?
Buổi tối vừa tắm xong, Tần Thanh Tiêu nhanh chóng đốc thúc vợ ru con ngủ. Sau khi xác định bé con đã an giấc, anh lập tức bế Khương Ý thả lên giường, cúi đầu hôn lên môi cô.
Đầu lưỡi linh hoạt vươn ra tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương, nhẹ nhàng liếm mút, mà bàn tay cũng không an phận di chuyển khắp trên cơ thể cô.
Ba năm sau khi sinh, một thời gian dài nỗ lực tập luyện và ăn uống kiêng cữ cẩn thận, cô đã lấy lại được dáng người đáng mơ ước. Tần Thanh Tiêu chen vào giữa hai chân cô, chỉ mới hôn một lát mà nơi đó đã sưng phồng lên, khó chịu muốn chết.
“Bà xã, hôm nay nhất định phải cho anh vào.”
“Ưm… Có ai không cho đâu? Anh không cần gấp gáp thế.” Đôi chân thon dài bị Tần Thanh Tiêu tách ra, cô cảm giác được dưới thân cũng đang liên tục rỉ nước.
Mùi hương ngọt ngào trên người cô khiến anh yêu thích không buông, vừa hôn vừa hít hà cổ cô. Tần Thanh Tiêu cởi quần của mình ném xuống giường, nhích người lại gần, dùng vật cứng cọ lên cọ xuống trước tiểu huyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470277/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.