Khương Ý không niệm tình cha con gì cả, cô chỉ biết, người này làm tổn thương mẹ và cô, khiến cô rơi vào trong cuộc sống khổ sở suốt một thời gian dài. Nếu khi đó không gặp Tần Thanh Tiêu, trở thành tình nhân của anh, mẹ đã không qua khỏi.
Tất cả, đều là ác giả ác báo mà thôi.
Khương Ý nghiêng người, kéo cửa rồi đưa mắt nhìn về phía Khương Chấn, ý bảo ông ta có thể cút được rồi.
Chật vật mãi mới vào tận đây, Khương Chấn có chút không cam lòng, vẫn đứng yên bất động.
“Con không hỏi ba cần tiền để làm gì sao? Ngọc Nghi, bà nữa, bà cũng không quan tâm tôi dù chỉ một chút thôi hả?”
Trước sự van nài cầu xin của ông ta, hai mẹ con Khương Ý vẫn giữ vững lập trường.
Đáy mắt cô tràn ngập sự kiên định, không giúp chính là không giúp.
Khương Chấn rất mệt mỏi.
Ông lê từng bước chân nặng nề rời khỏi căn phòng, Khương Ý đi ở phía sau, gọi một nhân viên phục vụ tới rồi dặn dò:
“Đưa ông ấy ra ngoài, canh chừng cẩn thận chút.”
“Vâng, thiếu phu nhân.”
Nói xong, thanh niên trẻ tuổi kia lập tức di chuyển theo sau Khương Chấn, để đảm bảo ông ta không phá phách trong bữa tiệc.
Sự kiện nhỏ này rất nhanh đã truyền tới tai của Tần Thanh Tiêu, anh ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô như một lời an ủi.
“Cuộc sống mà, em quen rồi.”
Thỉnh thoảng sẽ có những trải nghiệm không vui, sẽ gặp rắc rối, nhưng sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470275/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.