Khương Chấn lặn lội xa xôi đến Giang Thành, khó khăn lắm mới nhìn thấy được vợ cũ, ông ta tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội gặp mặt nói chuyện! Hai tay bị bảo vệ giữ chặt, mặt họ vẫn thản nhiên nhưng dùng sức ngày càng lớn, bộ dáng hùng hổ như thể sắp ném ông ra đường.
Nuốt một chút nước bọt, Khương Chấn gào lên thật to:
“Lâm Ngọc Nghi, bà đừng giả vờ quen biết tôi, hôm nay là tiệc thôi nôi của cháu ngoại tôi, để tôi vào trong!”
Giọng ông vang vọng làm các vị khác mời đều chú ý, họ dừng di chuyển, đưa mắt nhìn về phía cổng lớn, rồi lại nhìn về phía cửa.
Sắc mặt Lâm Ngọc Nghi hơi tái nhợt, bà xấu hổ nói xin lỗi với Tần phu nhân, sau đó đi nhanh về phía cổng.
Lúc bà chạy đến nơi, mọi người đã tụ tập rất đông.
Hôm nay là ngày vui, bà không muốn gây phiền phức cho con gái nên chỉ có thể bấm bụng mà nói:
“Đi theo tôi.”
Hai người vệ sĩ thấy thế vội buông tay ra.
Khương Chấn lấy lại tự do, quần áo đã bị kéo hơi xộc xệch. Ông ta chỉnh trang bản thân rồi cất bước về phía Lâm Ngọc Nghi, đi sát theo bà vào trong.
Tìm một phòng riêng còn trống, Lâm Ngọc Nghi kéo chồng cũ vào rồi đóng cửa lại, lập tức giận dữ hỏi:
“Ông đến đây làm gì hả?”
“Bà không hoan nghênh tôi đến thế sao?”
“Bớt nói nhảm! Chẳng phải ông đang sống rất vui vẻ bên cạnh vợ con của ông à? Sao còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470274/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.