Tần Thanh Tiêu xấu hổ nhìn con gái của mình, đưa ngón trỏ ra cho bé nắm.
“Cục cưng, ba không có tranh với con, ba chỉ muốn thử một chút.”
Tần Ý Linh vẫn kiên trì phun nước bọt, mắt không rời khỏi khuôn mặt đang dở khóc dở cười của cha.
Anh vừa nhúc nhích thì đứa nhỏ trong lòng vợ sẽ lại đưa mắt về phía anh, như sợ bị anh giành đồ ngon vậy.
Chén no nê xong, bé con chép chép miệng rồi ngáp một cái, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
Phải đến lúc này, Tần Thanh Tiêu mới nói với Khương Ý:
“Bà xã, anh ra ngoài đuổi muỗi, em ở đây nghỉ ngơi chốc nữa anh quay lại.”
“Muỗi?” Cô khó hiểu nghiêng đầu, mắt to khẽ chớp.
“Ừ, chắc là đói khát lắm rồi nên cứ vo ve quanh phòng bệnh của em.”
Tần Thanh Tiêu vén lại góc chăn cho vợ, xoa tóc cô, cúi đầu hôn cô một cái rồi mới chậm rãi đi về phía cửa.
“Con muỗi họ Hoàng” đáng ghét đang đứng tựa lưng vào tường, cầm điện thoại ấn liên tục, chắc là nhắn tin cho ai đó. Nghe thấy tiếng động, hắn mới ngẩng đầu lên.
Tần Thanh Tiêu khép cửa một cách nhẹ nhàng, sợ làm phiền đến vợ mình.
Hai người đàn ông không nói gì, chỉ nhìn nhau.
Rất lâu sau, Hoàng Cảnh Hiên bị ánh mắt hung hãn của Tần Thanh Tiêu chọc cười:
“Tôi thật sự không có ý gì, chỉ muốn nhìn cô ấy và đứa trẻ thế nào rồi.”
“Đứa trẻ của tôi, không phải của cậu.” Tần Thanh Tiêu cười gằn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470273/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.