Chương trước
Chương sau
Ba người đứng trước cổng lớn nhìn nhau, cuộc trò chuyện đến đây thì tạm dừng, họ đều không biết phải nói gì tiếp theo.

Hoàng Cảnh Hiên nhìn Khương Ý rất lâu, rất chăm chú. Cuối cùng, hắn khẽ nói:

“Xin lỗi. Anh không định làm phiền cuộc sống mới của em, chỉ là…”

Không khống chế được chính mình.

“Chúc em hạnh phúc.”

Hắn trả lại bốn chữ mà cô từng nói với hắn.

Mới chớp mắt, giữa họ đã tồn tại một bức tường khổng lồ, không cách nào vượt qua nổi. Cho dù hắn mọc cánh bay lên, có lẽ cô cũng sẽ cố sức khiến vách ngăn này càng cao, cao tận trời, vĩnh viễn không cho hắn thêm cơ hội tiếp cận.

Khương Ý nhìn thấy vẻ mặt khổ tâm của Hoàng Cảnh Hiên, trong một giây phút ngắn ngủi, tim cô bỗng đau nhói vì hắn.

Cô vô thức siết chặt tay áo Tần Thanh Tiêu, sau đó nói:

“Ông xã, chúng ta vào nhà thôi.”

Người đàn ông thuận theo lời vợ, gật đầu rồi đỡ cô trở về xe. Lúc ngồi vào ghế lái, tận mắt nhìn thấy Hoàng Cảnh Hiên rời khỏi khu vực nhà của họ rồi, anh mới khởi động xe.

Thấy Khương Ý lén lút nhìn anh, anh hỏi:

“Có gì muốn nói với anh à?”

“Anh giận em hở?”

“Ai dám giận em chứ.”

Trong từ điển của Tần Thanh Tiêu làm gì có mấy từ “nổi giận với vợ”, cho dù anh ghen tới nỗi máu nóng chạy khắp toàn thân, ghen tới mức muốn nổ tung, thì cùng lắm anh chỉ dám hậm hực một chút xíu.

Hiện tại, nói nặng nửa câu với cô anh cũng không dám, rất sợ cô buồn lòng, sợ bé con sau này sinh ra mặt mày cau có giống anh thì toi.

“Anh nói không dám giận, nghĩa là muốn giận mà không được chứ gì?” Khương Ý chép miệng.

“Em sắp sinh đến nơi mà chồng cũ vẫn thương nhớ em tới mức này, anh đương nhiên lo lắng chứ.”

Thời thế thay đổi, cách đây mấy tháng Khương Ý còn trằn trọc về người yêu cũ của Tần Thanh Tiêu, bây giờ biến thành anh mất ăn mất ngủ vì chồng cũ của cô.

Khương Ý nghĩ tới đây, không kìm được mà cong môi lên cười:

“Anh lo xa quá, con của em sẽ mang họ Tần đấy.”

Nhớ lúc xác định rõ ràng rằng đứa trẻ trong bụng cô là con gái, Tần Thanh Tiêu không giấu được sự vui mừng mà nhấc bổng cô lên, hôn tới tấp, sau đó vội vàng nói:

“Anh sẽ đặt tên con là Tần Ý Linh.”

Anh đã nghĩ sẵn tên cho cả trai và gái, nhưng vẫn thích con gái giống Khương Ý hơn.

Hai người ngồi trong xe, Tần Thanh Tiêu lái chầm chậm vào bãi đỗ, im lặng nghe vợ mình dỗ dành một lúc lâu.

“Ông xã, anh đừng giận mà, có phải lỗi của em đâu chứ?”

“Anh không giận.”

“Giữa hai trán anh viết chữ giận to đùng kia kìa.”

Tần Thanh Tiêu vô thức đưa tay lên sờ sờ giữa trán, hỏi:

“Có rõ ràng vậy à?”

Cô kéo kéo áo anh, làm nũng chu môi:

“Chồng yêu, đừng giận em nữa mà. Lúc trước anh nói chuyện với con gái, người ta đâu có giận anh đâu.”

Nghe cô nói vậy, anh càng buồn bực hơn:

“Không yêu nên mới không ghen, không giận chứ gì?”

Khóe môi Khương Ý cứng lại, trời ạ, sao cô cảm giác anh ngày càng trẻ con hơn thế? Hay do yêu vào thì bất kể trai gái đều có thể bật chế độ ấu trĩ như thế này?

Khương Ý nói muốn gãy lưỡi, đêm nằm lên giường, cô vừa cọ vào người anh vừa nũng nịu dỗ dành, anh mới thôi trưng vẻ mặt táo bón ra.



Chớp mắt, Khương Ý đã đến ngày dự sinh.

Bởi vì muốn đảm bảo an toàn cho Khương Ý nên Tần Thanh Tiêu đưa cô vào bệnh viện trước một tuần, lúc cô đau đẻ, anh còn đang ở công ty bận họp.

Đang nghe báo cáo, điện thoại bỗng nhiên hiện lên cuộc gọi từ mẹ ruột. Tần Thanh Tiêu đưa tay lên, bảo mọi người tạm dừng một chút.

“Thanh Tiêu, vợ con vỡ ối rồi, con mau tới bệnh viện đi.”

Mọi người chỉ vừa thấy sếp nghe điện thoại, năm giây sau, anh liền cất giọng nghiêm trọng:

“Kết thúc buổi họp ở đây!”

Dứt lời, bóng dáng cao lớn phóng thẳng ra khỏi cửa.

Rầm.

Cánh cửa bị dập mạnh, trợ lý đang cầm bút ghi ghi chép chép cũng dừng hẳn. Sau đó, hắn nhớ tới mấy ngày nay sếp dặn dò về chuyện vợ sắp sinh. Hắn hắng giọng, linh hoạt nói với mọi người:

“Ý của sếp chắc là tạm dời cuộc họp sang hôm sau, sếp có việc gấp rồi, mọi người không cần quá lo lắng, ngày mai gặp lại.”

Cả phòng họp lặng ngắt như tờ, sau đó mọi người lục đục đứng lên, vừa đi vừa hỏi han nhau về chuyện của sếp.

Trợ lý ra tới cửa, bị người ta kéo lại hỏi, hắn liền nói:

“Khả năng cao là vợ sếp vào phòng sinh rồi nên sếp mới lo lắng thế. Giờ mọi người tranh thủ chuẩn bị quà mừng chắc kịp đó.”



Cửa phòng sinh đóng chặt, bên ngoài cánh cửa ấy, mẹ của Tần Thanh Tiêu và Khương Ý đều có mặt.

Hai bà từng trải qua việc sinh đẻ này rồi nên tuy lo lắng nhưng cũng không mất bình tĩnh, riêng Tần Thanh Tiêu, vừa tới nơi anh liền đứng không vững.

Tần Thanh Tiêu lái xe đến bệnh viện, chạy một mạch như điên vậy. Anh chống một tay lên tường, cúi đầu thở hồng hộc:

“Mẹ, Ý, cô ấy… vào đó bao lâu rồi ạ?”

“Con bình tĩnh, không chết người được đâu.” Mẹ của anh vỗ chỗ ghế bên cạnh, nói: “Ngồi đi.”

“Con…”

Tần Thanh Tiêu còn định nói gì đó, một người đàn ông quen thuộc bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt. Vị bác sĩ này mặc quần áo bảo hộ kín mít, đeo kính và khẩu trang che hết cả khuôn mặt, vậy nhưng chỉ vừa liếc qua thôi, anh đã nhận ra ngay.

Thấy người nọ chuẩn bị vào phòng sinh, Tần Thanh Tiêu bước tới nắm lấy vai hắn ta, sắc mặt đanh lại:

“Hoàng Cảnh Hiên! Cậu làm gì ở đây?”

Hoàng Cảnh Hiên hơi nghiêng đầu, khẽ nói:

“Tôi đã chuyển đến bệnh viện này được một tháng rồi, không biết à?”

Dứt lời, đẩy tay Tần Thanh Tiêu ra sau đó theo y tá đi về phía phòng sinh.

Tần Thanh Tiêu siết chặt nắm đấm, có chút tức giận. Hắn ta làm sao trà trộn vào đây được?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.