Ba người đứng trước cổng lớn nhìn nhau, cuộc trò chuyện đến đây thì tạm dừng, họ đều không biết phải nói gì tiếp theo.
Hoàng Cảnh Hiên nhìn Khương Ý rất lâu, rất chăm chú. Cuối cùng, hắn khẽ nói:
“Xin lỗi. Anh không định làm phiền cuộc sống mới của em, chỉ là…”
Không khống chế được chính mình.
“Chúc em hạnh phúc.”
Hắn trả lại bốn chữ mà cô từng nói với hắn.
Mới chớp mắt, giữa họ đã tồn tại một bức tường khổng lồ, không cách nào vượt qua nổi. Cho dù hắn mọc cánh bay lên, có lẽ cô cũng sẽ cố sức khiến vách ngăn này càng cao, cao tận trời, vĩnh viễn không cho hắn thêm cơ hội tiếp cận.
Khương Ý nhìn thấy vẻ mặt khổ tâm của Hoàng Cảnh Hiên, trong một giây phút ngắn ngủi, tim cô bỗng đau nhói vì hắn.
Cô vô thức siết chặt tay áo Tần Thanh Tiêu, sau đó nói:
“Ông xã, chúng ta vào nhà thôi.”
Người đàn ông thuận theo lời vợ, gật đầu rồi đỡ cô trở về xe. Lúc ngồi vào ghế lái, tận mắt nhìn thấy Hoàng Cảnh Hiên rời khỏi khu vực nhà của họ rồi, anh mới khởi động xe.
Thấy Khương Ý lén lút nhìn anh, anh hỏi:
“Có gì muốn nói với anh à?”
“Anh giận em hở?”
“Ai dám giận em chứ.”
Trong từ điển của Tần Thanh Tiêu làm gì có mấy từ “nổi giận với vợ”, cho dù anh ghen tới nỗi máu nóng chạy khắp toàn thân, ghen tới mức muốn nổ tung, thì cùng lắm anh chỉ dám hậm hực một chút xíu.
Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470270/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.