Cuộc sống của họ trôi qua trong yên bình, càng gần ngày sinh, mẹ Khương Ý càng lo lắng cho cô. Hôm nào bà cũng ghé sang thăm hỏi tình hình, lúc cô nói không cần phải chạy tới chạy lui nhiều như thế, bà bảo rằng bà muốn nhìn cô nhiều hơn một chút.
Sức khỏe của bà đã ổn định rồi, nhưng cứ lo sợ mãi.
Bà sợ, một lúc nào đó bỗng nhiên chuyển biến xấu thì ai mà biết được.
Bà cũng sợ, còn chưa kịp nhìn mặt cháu ngoại thì đã phải rời khỏi thế gian này.
…
Một buổi tối Khương Ý ra ngoài gặp bạn cũ về muộn, Tần Thanh Tiêu vừa lái xe đến cổng thì bắt gặp một người đàn ông đội mũ, đeo khẩu trang che kín mặt đứng lấp ló ở bụi cây.
Anh nhíu mày, lập tức cầm điện thoại lên định gọi bảo vệ tới xử lý.
Nhưng đúng lúc ấy, tay bị chặn lại.
Khương Ý nói: “Đừng gọi.”
“Người quen của em à?”
“Ừm.”
Anh im lặng trong chốc lát rồi bật hỏi:
“Chồng cũ?”
Có thể là vì không tiếp xúc nhiều nên nhất thời Tần Thanh Tiêu chưa nhận ra Hoàng Cảnh Hiên, còn Khương Ý, cô chỉ cần trông thấy dáng người thôi cũng quá đủ rồi.
Bàn tay của cô hơi run một chút, cô nói:
“Chắc là tìm em có chuyện gì đó cần nói.”
Sắc mặt Tần Thanh Tiêu tối sầm lại vô cùng khó xem, anh tắt máy, đẩy cửa đi ra ngoài trước. Tim Khương Ý đập vội, cô gọi với theo:
“Thanh Tiêu!”
Cửa bên trái bị anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470269/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.