Chương trước
Chương sau
Tần Thanh Tiêu vừa giữ điện thoại vừa đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy trợ lý, anh lập tức tắt micro rồi dặn dò hắn ta:

“Gọi cho Khương Ý giúp tôi, nói với cô ấy tôi phải đến khách sạn hoàng gia một chuyến, Phù Nguyệt muốn nhảy lầu nên cảnh sát cần tôi qua đó.”

“Cái gì?” Trợ lý giật mình: “Sếp Tần, anh như vậy chẳng phải Khương Ý sẽ…”

Chưa nói xong, bóng dáng vội vàng của Tần Thanh Tiêu đã khuất sau cửa thang máy.

Trợ lý cầm điện thoại loay hoay một lát, cuối cùng cũng chỉ đành giải thích cho Khương Ý về chuyện vừa xảy ra.

Bình thường phụ nữ có thai rất nhạy cảm, nếu biết chồng sắp cưới chạy đi tìm người cũ, chẳng phải sẽ chuyện bé xé ra to thêm à? Hắn nghĩ vậy, nào ngờ Khương Ý bình tĩnh đáp:

“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu.”

So với việc im lặng và lén lút đi gặp Phù Nguyệt, Khương Ý thích kiểu thẳng thắn của Tần Thanh Tiêu hơn. Sớm muộn gì cô cũng biết, cũng sẽ khó chịu, chi bằng bớt một chút hiểu lầm, nói trước để cô chuẩn bị tâm lý.

Khương Ý mở điện thoại lên tìm hiểu thử, kết quả trông thấy rất nhiều bài báo vừa được đăng tải, đều là tin tức về chuyện Phù gia phá sản và vị tiểu thư duy nhất của nhà họ sắp nhảy lầu.

Ban đầu Khương Ý vẫn rất bình tĩnh, cho đến khi trông thấy một bức ảnh chụp lại cảnh Tần Thanh Tiêu nắm lấy tay Phù Nguyệt.

Cô không hề biết họ nói gì với nhau, chỉ thấy dáng vẻ bất lực của Tần Thanh Tiêu qua ống kính.

Bên dưới đã căng bạt cứu hộ, mọi người hoảng sợ và căng thẳng nhìn lên trên, tiếng nghị luận ồn ào cùng tiếng mắng chửi xen lẫn vào nhau.

“Phù gia trốn thuế còn sử dụng đủ các thủ đoạn để cướp mối làm ăn của người khác, đây chính là hình phạt của họ, vừa ăn cướp vừa la làng à?”

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Tôi từng bị bọn họ uy hiếp đe dọa, phải bỏ xứ chạy tới nơi này, không ngờ vẫn có thể gặp lại con gái của họ!” Một người đàn ông bức xúc nói, thấy nhà họ Phù lụn bại, trong lòng ông ta rất vui vẻ.

Trên tầng thượng, Phù Nguyệt đã nắm được tay Tần Thanh Tiêu nhưng lại không chịu trở vào, nửa người vẫn ở bên ngoài lan can, nước mắt trên mặt cô ta liên tục chảy xuống.

“Gia đình em không còn lại gì, em cũng không còn anh nữa… Tần Thanh Tiêu, em không biết phải sống như thế nào bây giờ… hức...”

Nội tâm Tần Thanh Tiêu có chút phức tạp, nhìn bạn gái cũ đang khổ sở không còn một tia hy vọng sống, anh thấy thương hại cô ta.

Gió thổi bay những sợi tóc dài của Phù Nguyệt, cô ta rất sợ, chân đều tê cứng cả rồi nhưng nghĩ đến món nợ mà gia đình mình phải trả, trong mắt lập tức lộ ra sự quyết tuyệt. Cô ta cầu xin:

“Anh… Chỉ còn một cách để cứu gia đình em thôi, em biết điều này rất khó cho anh... nhưng anh có thể đính hôn với em không?”

Nhân viên cứu hộ ở phía sau thấy biểu cảm có chết cũng không sợ của Phù Nguyệt đều căng thẳng, có người ra hiệu cho Tần Thanh Tiêu hãy đồng ý trước với cô ta, chờ cứu được cô ta rồi tính tiếp.

Phóng viên xung quanh cũng bắt đầu đăng tin về mối quan hệ của họ, biết được Tần Thanh Tiêu và Khương Ý là người yêu cũ của nhau, đủ loại tiêu đề gây sốc xuất hiện trên các mặt báo online.

Thậm chí còn nói rằng, Tần Thanh Tiêu có người thứ ba nên Phù Nguyệt không chịu nổi, mới lấy cái chết ra uy hiếp anh.

Khương Ý bình tĩnh đọc từng bài một, tay đặt trên bụng đã nắm chặt lại.

Nếu Tần Thanh Tiêu chọn Phù Nguyệt thì làm sao bây giờ?

Ừm, cắt cái gì của anh trước nhỉ?

Trong lúc Khương Ý tự hỏi, bà Tần đột nhiên gọi điện thoại cho cô, giọng run run:

“Khương Ý, con có xem tin tức không?”

“Con đang xem ạ.”

“Hay là đừng xem nữa…”

Bà lo lắng nói:

“Con đang mang thai, đừng để mấy tin tức xấu này làm ảnh hưởng tâm trạng, cũng sẽ ảnh hưởng tới đứa bé.”

“Bác gái không cần lo đâu ạ.” Khương Ý mỉm cười, người mà bà nên lo là Tần Thanh Tiêu kìa.

Mọi chuyện dần rối tung cả lên, Tần Thanh Tiêu giữ thật chặt tay Phù Nguyệt, rối rắm thật lâu không nói gì.

Ai cũng gấp muốn anh mau trả lời, anh lại bỗng nhiên buông tay ra.

Người xem đều nín thở trước động tác này của anh.

Tần Thanh Tiêu chậm rãi nói:

“Nếu là chuyện gia đình cô phá sản, tôi có thể giúp một tay. Nhưng cô mang mạng sống ra để ép tôi kết hôn với cô làm gì?”

“Thanh Tiêu, anh… chỉ cần em có thể đính hôn với anh… em, em nghĩ Phù gia sẽ...” Phù Nguyệt cảm giác tay và chân đều mất đi sức lực, cô ta cố níu vào thành lan can, vừa run vừa nói.

Tần Thanh Tiêu nhìn cô ta bằng ánh mắt tinh tường:

“Nhất định phải là tôi sao? Nhất định phải đính hôn mới được? Ai dạy cô những thứ vô tri này vậy?”

Mọi người hít vào mấy hơi, ngỡ ngàng trước những lời của Tần Thanh Tiêu.

“Tần tiên sinh, làm ơn đừng kích động cô ấy!” Một nhân viên cứu hộ chịu không nổi, vội vàng nhắc nhở anh.

“Mắc nợ thì cố gắng làm việc mà trả, hoặc tôi có thể cho gia đình cô mượn tiền không lấy lãi, như vậy được rồi chứ?”

Phù Nguyệt cố tình chọn một khách sạn nổi tiếng, đông người qua lại, ngay tại mặt đường để lôi kéo sự chú ý của mọi người. Anh đoán cô ta chỉ muốn anh đến đây, yêu cầu anh dừng hôn lễ với Khương Ý mà thôi.

Cô ta quả thật rất đáng thương vì gia đình đột nhiên vỡ nợ, từ một công chúa nhỏ sống trong nhung lụa biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi, người bình thường cũng khó mà tiếp nhận được, nhưng tất cả những chuyện này có liên quan gì đến anh? Khương Ý mà nghe được anh đồng ý đính hôn với cô ta, chẳng phải sẽ rất đau lòng sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.