Ánh mắt cô trong suốt như ngọc, vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn được nữa. Tần Thanh Tiêu bỗng thấy sống lưng lành lạnh, phía dưới càng lạnh hơn.
Anh nắm lấy hai ngón tay đang tạo hình cái kéo của cô, đè xuống rồi cười nói:
“Bà xã, em làm anh sợ rồi đó, đừng dọa anh chứ.”
“Anh không tin? Vậy thử xem, đến lúc ấy sẽ biết em dọa hay không.”
Nụ cười trên môi anh cứng lại, sau đó giọng chắc nịch mà nói:
“Anh sẽ không bao giờ phản bội em.”
Khương Ý thấy mặt anh căng thẳng thì bật cười, đưa môi đến gần hôn lên mặt anh cái chụt:
“Ngoan lắm.”
Cả đêm hôm ấy, Khương Ý ngủ cực kỳ ngon, còn Tần Thanh Tiêu ngược lại. Dù anh không hề có ý định sẽ tìm đến người phụ nữ khác nhưng bởi vì câu nói của cô mà anh gặp ác mộng.
Trong mơ, anh nhìn thấy Khương Ý cầm theo một cây kéo, mặt đầy dữ tợn lao về phía anh, sau đó tụt quần anh ra và hét lên:
“Tôi đã nói gì với anh hả? Sao anh dám chọc giận tôi? Tôi sẽ cắt ** anh!”
Rầm.
Tần Thanh Tiêu giật mình mở mắt ra, trên đầu truyền tới cảm giác đau nhức kinh khủng. Mồ hôi lạnh sau lưng anh chảy ròng ròng, khi anh tỉnh táo lại, Khương Ý đang nằm trên giường chống cằm nhìn anh.
“Anh vừa mơ thấy gì mà hoảng hốt vậy? Còn lăn khỏi giường nữa.”
Người đàn ông nằm dưới sàn nhà, sờ sờ cái ót vừa bị đụng đau:
“Anh không nhớ.”
“Thật không? Hay anh làm chuyện gì có lỗi với em nên bị chột dạ?” Khương Ý nheo mắt nhìn anh.
Anh lồm cồm bò dậy, vừa mới kéo chăn chuẩn bị nằm xuống, cô bỗng nhiên đưa tay nắm lấy vai anh:
“Nói em biết anh mới mơ thấy gì đã.”
“Anh quên rồi…”
“Nói dối.”
“Bình thường em nằm mơ em có nhớ được mình mơ thấy gì không?”
“Có mà.” Khương Ý mỉm cười với anh.
Tần Thanh Tiêu vò đầu bứt tóc, mấy chục năm sống trên đời chưa từng ngượng ngùng như thế. Anh lắp bắp nói:
“Anh thật sự không nhớ đoạn trước, chỉ nhớ đoạn sau cùng, em tụt quần anh rồi đưa cây kéo vào, đến đó thì giật mình tỉnh dậy…”
“Vậy nửa đoạn đầu anh ngoại tình rồi.” Khương Ý nhảy số cực kỳ nhanh.
“Không, chắc chắn không phải ngoại tình.”
“Thế thì sao em lại triệt giống của anh?”
“Vì… A, không biết! Vì em muốn thế?” Tần Thanh Tiêu cố nhớ về giấc mơ đêm qua, chỉ vừa mới tỉnh dậy thôi mà đầu óc anh trống rỗng thế này?
Đang lúc anh thất thần, Khương Ý ở cạnh đã hừ lạnh:
“Túm lại là vì anh làm chuyện sai trái.”
Trước khi yêu, Khương Ý là một người phụ nữ mạnh mẽ, lý trí, hiểu chuyện, biết điều, nhưng sau khi yêu, cô trở thành một người không nói lý lẽ gì.
Tần Thanh Tiêu khổ sở nằm xuống giường, nước mắt chảy ngược vào trong.
Hai người khó khăn lắm mới kết thúc cuộc trò chuyện vào rạng sáng ấy, tầm tám giờ, Tần Thanh Tiêu đã phải dậy.
Khương Ý giơ hai tay về phía anh, mơ màng nói:
“Anh đi đâu vậy?”
“Ra ngoài kiếm tiền nuôi em.”
“Hửm? Đi làm sao?” Tay vẫn giơ cao cao.
Tần Thanh Tiêu biết cô muốn ôm nên không kịp cài cúc áo đã tiến về phía giường, vừa ôm vừa hôn, dỗ dành một lúc lâu cô mới chìm vào giấc ngủ.
Khẩu vị của cô ngày càng kém, dù Tần Thanh Tiêu dốc hết sức cũng khó mà thỏa mãn được cô, cơm chỉ ăn bằng một nửa bình thường, còn nôn nghén, thật sự làm anh đau lòng.
Những ngón tay thon dài luồn vào trong tóc cô, nhẹ nhàng mát xa da đầu cho cô:
“Ngủ ngon.”
Sau khi Tần Thanh Tiêu rời khỏi nhà, dì giúp việc mang theo một túi nguyên liệu tươi ngon đến làm cơm cho Khương Ý.
Biết cô không ăn được mấy thứ có mùi tanh, bà dùng đủ cách để khử mùi cho thịt rồi mới chế biến, hy vọng giúp ích được một chút.
...
Phải đến tận bây giờ mọi người mới biết, công ty ở Nam Thành vốn là công ty con của tập đoàn Tần thị. Chẳng trách Tần Thanh Tiêu bỗng nhiên xuất hiện mà được giao cho chức vị giám đốc.
Tần Thanh Tiêu ngồi trong văn phòng chờ tin tức từ thám tử, chưa kịp xem thông tin về Phù Nguyệt, chính chủ đã gọi điện thoại cho anh.
Ban đầu Tần Thanh Tiêu thấy số lạ nên mới bắt máy xem sao, ai ngờ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của bạn gái cũ.
“Em nghe nói anh sắp kết hôn rồi phải không?”
“Ừ. Không có gì quan trọng thì tôi tắt máy…”
“Tần Thanh Tiêu! Nếu anh tắt máy bây giờ, em sẽ chết cho anh xem!”
Bàn tay đang giữ điện thoại của Tần Thanh Tiêu hơi run lên, chân mày nhíu chặt lại:
“Cô phát điên cái gì vậy?”
“Anh không biết, hay giả vờ không biết hả…?”
Bên kia truyền tới tiếng khóc nức nở, còn có tiếng của một người đàn ông đang lo lắng khuyên can:
“Phù tiểu thư, xin cô đừng nghĩ dại, mau xuống đây! Cô làm vậy cũng không giải quyết được gì đâu…”
Sau đó, điện thoại bàn của Tần Thanh Tiêu cũng rung lên.
Phía cảnh sát gọi cho anh, yêu cầu anh phối hợp đến tầng 20 của khách sạn hoàng gia Nam thành.
“Cô Phù muốn tự tử, vị trí hiện tại của chúng tôi rất khó tiếp cận cô ấy. Cô ấy yêu cầu gặp anh, Tần tiên sinh, không biết anh có thể...”
Di động vẫn truyền ra tiếng khóc thút thít đầy đau lòng của Phù Nguyệt, Tần Thanh Tiêu có lạnh lùng đến đâu, đứng trước mạng sống bạn gái cũ, anh vẫn dao động.
“Tôi biết rồi.”
Nói với cảnh sát xong, anh nói với Phù Nguyệt:
“Phù Nguyệt, bây giờ tôi sẽ đến chỗ cô, đừng làm chuyện dại dột.”
“Hức… Hết rồi, tất cả đều hết rồi… Thanh Tiêu, nhà em phá sản rồi, em phải làm thế nào bây giờ?”
Phù gia? Phá sản rồi? Tần Thanh Tiêu quả thật không biết những chuyện này, bởi vì gần đây anh vô cùng bận rộn chuẩn bị cho đám cưới!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]