Chương trước
Chương sau
Giọng anh mang theo sự cưng chiều và dịu dàng khác hẳn so với bình thường, lúc nói xong còn ôm lấy Khương Ý hôn lên môi cô, báo hại cô phải vội vàng tắt điện thoại đi, sợ bên kia nghe thấy âm thanh ngượng ngùng bên này.

Từ lúc cô có thai, Tần Thanh Tiêu luôn cảm thấy cô rất quyến rũ, muốn ôm, muốn hôn.

“Khương Ý, anh nghĩ là anh bệnh rồi.” Người đàn ông úp mặt vào ngực cô, hít một hơi thật sâu.

“Em cũng thấy anh bệnh rất nặng.” Khương Ý bị anh dính lấy chỉ có thể bất lực cười. “Anh không thấy nghẹt thở à?”

Cả buổi cứ úp mặt vào ngực cô dụi dụi, hết thuốc chữa rồi.

Tần Thanh Tiêu đưa tay ra, trùm lên một bên ngực cô rồi hỏi:

“To hơn trước, chắc là vì em mang thai phải không?”

“Anh bị ảo giác đấy.” Khương Ý phủi cái móng vuốt xấu xa kia ra khỏi người mình. Vòng một của cô trước giờ chưa từng thay đổi, mới mang thai một tháng, anh làm như đã có sữa vậy.

“Để anh đo thử.”

Nói rồi, tay bắt đầu sờ soạng.

Rõ ràng là kiếm cớ trêu chọc cô!

“Tần Thanh Tiêu!”

Bốp.

Mu bàn tay Tần Thanh Tiêu lập tức bị vợ đánh đỏ bừng.



Ở một bên, quản lý sững sờ nhìn chằm chằm vào di động một lúc lâu rồi gãi đầu khó hiểu. Mối quan hệ của họ tiến triển thần tốc thật, chưa gì đã có con…

Sau đó hai tuần, ngoài quản lý ra thì chị trưởng phòng cũng vinh dự được nhận thiệp mời từ sếp Tần.

Cả phòng làm việc đều xôn xao bàn luận về chuyện Khương Ý chuẩn bị lấy chồng lần hai.

Trước đây bọn họ cho rằng cô số khổ, gặp phải ông chồng tệ bạc nên mới phải ly hôn, bây giờ xem ra, họ mới chính là những kẻ số khổ, quá tuổi còn chưa có bạn trai, nói gì tới kết hôn!

Thế giới nhiều đàn ông như vậy, họ chật vật muốn chết cũng chẳng tìm được người nào vừa ý.



Lần thứ hai chuẩn bị gả về nhà chồng, Khương Ý vẫn cảm giác hồi hộp như ban đầu, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Cô thầm mong mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ, hy vọng đừng ai tới quấy rầy cuộc sống của cô thêm nữa.

Từ ban đầu bị Hà An Chi cướp chồng, sau này bị em gái cùng cha khác mẹ Khương Di ghét bỏ, đến Tần Thanh Lam phát điên muốn giết cô, bọn họ đã để lại trong cô quá nhiều nỗi ám ảnh.

Bây giờ, chỉ cần nghĩ tới việc đứng trên sân khấu nắm tay Tần Thanh Tiêu, cô lại lo lắng Phù Nguyệt sẽ xuất hiện, quậy tung tiệc cưới.

Cách ngày cưới còn một tuần, Khương Ý nằm gọn trong lòng Tần Thanh Tiêu, không nhịn được mà hỏi:

“Gần đây Phù Nguyệt không gọi cho anh à?”

“Anh chặn số cô ta rồi.” Người đàn ông đang mơ màng, vừa nghe thấy cái tên quen thuộc liền mở to mắt. “Sao đột nhiên em nhắc tới cô ta vậy?”

“Vì thấy mọi thứ quá yên bình, em mới lo… Người ta nói, bình yên trước giông bão mà.”

Một tháng này cái gì cũng diễn ra suôn sẻ như ý muốn, không chút sóng gió, làm cho Tần Thanh Tiêu buông lỏng cảnh giác. Anh mấp máy môi, bỗng nhiên ngồi dậy, kê gối xuống dưới đầu Khương Ý rồi cầm điện thoại lên.

“Anh gọi cho ai thế?”

“Thám tử tư, bảo anh ta đi điều tra Phù Nguyệt một chút.”

Khương Ý hơi nghiêng đầu, nghe Tần Thanh Tiêu trò chuyện với người bên kia đầu dây.

Giọng anh trầm thấp, đều đều, cách nhả chữ cũng có quy luật, nhấn nhá đúng chỗ, vô hình trung khiến cho đối phương phải tập trung vào những gì anh đang nói.

“Ừ, tôi biết rồi, ngày mai tôi sẽ liên lạc lại.” Tần Thanh Tiêu nói xong, tắt điện thoại đặt sang một bên.

Thấy cô dùng đôi mắt lấp lánh nhìn mình, Tần Thanh Tiêu hỏi:

“Sao vậy?”

“Những chuyện khiến người bình thường gặp nhiều khó khăn thì anh luôn có thể giải quyết chỉ bằng một cú điện thoại, thật ngưỡng mộ.”

“Em đang đá đểu anh à? Rằng anh không biết làm gì, chỉ biết để người khác làm cho mình?”

“Ai da, đâu có.” Khương Ý buồn cười: “Anh nghĩ nhiều quá.”

“Nói cho em biết, anh nhiều tiền. Mà người có tiền thích giải quyết mọi thứ một cách đơn giản nhất có thể.”

Khương Ý nghe tới đây, nụ cười trên môi tắt ngúm:

“Lại khoe mẽ!”

“Sau này anh là chồng của em, anh nhiều tiền thì người hưởng là em mà? Sao lại ghét bỏ việc anh nhiều tiền?”

Người đàn ông ấm ức cầm tay cô lên, cho lên miệng cắn nhẹ.

Khương Ý hừ hừ:

“Vẫn không thay đổi được sự thật em rất nghèo.”

“Vậy… Anh chia cổ phần công ty nhà anh cho em?”

“Chia hết sao?” Khương Ý xòe tay ra, sờ sờ cằm anh dụ dỗ.

Tần Thanh Tiêu vô cùng tỉnh táo mà đáp:

“Đến lúc đó anh nghèo rồi, em sẽ chê anh mất. Chia một chút, đủ để em cả đời không lo không sầu là được.”

Anh giàu và yêu vợ nhưng đâu có điên!

Khương Ý nghĩ đến những thứ mà Tần Thanh Tiêu đã cho mình, trong lòng không khỏi cảm thán, cuộc sống của người với người thật sự quá cách biệt.

Căn chưng cư mà cả đời cô chẳng thể nào mua nổi…

Chiếc nhẫn cưới kim cương mà cô chưa từng dám mơ ước…

Cổ phần tập đoàn Tần thị giá trên trời…

Tất cả những thứ này thuộc về Tần Thanh Tiêu, mà người đàn ông sở hữu chúng, cuối cùng lại thuộc về cô.

“Tần Thanh Tiêu, nếu anh dám phản bội em…”

Khương Ý bỗng nhiên kéo dài giọng, làm anh hiếu kỳ hỏi:

“Thì sao? Em sẽ ly hôn với anh, mang tài sản của anh rời khỏi nơi này à?”

Đưa hai ngón tay làm cái kéo, nhấp nhấp trước mắt anh, cô nói:

“Đúng, nhưng trước tiên, em sẽ cắt chim anh.”

Tần Thanh Tiêu: “...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.