Chương trước
Chương sau
Phụt.

Khương Ý suýt chút nữa không thể nhịn được mà cười ra tiếng, cô cố nhịn xuống, nhịn tới nỗi mặt đỏ bừng, chỉ đành ngồi thiền trên giường, hít sâu mấy lần rồi mới bò sang bên cạnh ôm anh.

“Thanh Tiêu, ôm em.”

“Sợ trai đểu ôm em thì em không thoải mái!”

“Thôi mà, hôn cái nào.” Khương Ý dụ dỗ, anh lại gồng cứng người không chịu quay đầu lại, phải để cô xuất tuyệt chiêu: “Thế có hôn em không? Cho anh cơ hội cuối cùng đó.”

“...”

Tần Thanh Tiêu xoay người, dùng cả hai tay bưng mặt cô rồi hôn chùn chụt mấy cái.

Môi anh di chuyển khắp trên ngũ quan của cô, từ mắt mũi xuống tới miệng:

“Sao? Giờ còn thấy đểu không?”

“Không… ưm…”

Vừa hé môi thì lại bị anh tấn công, cả một buổi chiều mặt mày cứ âm trầm không chịu cho cô động vào người, giờ bắt đầu hôn bù.

“Đừng, ưm… em đang có thai mà…”

“Thai rất ổn định, anh hỏi bác sĩ rồi, làm nhẹ vẫn được.”

Người đàn ông vừa nói vừa hôn xuống cổ cô, tay nhẹ nhàng di chuyển khắp trên cơ thể mềm mại, chẳng mấy chốc đã khiến bên dưới cô ướt đẫm.

Cơ thể Khương Ý lúc này đặc biệt nhạy cảm, anh hôn liếm khắp nơi, hơi thở nam tính quẩn quanh chóp mũi làm đầu óc cô dần trở nên mơ màng.

Tần Thanh Tiêu vẫn nhớ cô chưa hồi phục hoàn toàn sau cú ngã nên thật sự dịu dàng, tốc độ chậm rãi, ra ra vào vào có nhịp.

Khương Ý cảm giác hoa huyệt liên tục co rút ôm chặt lấy cậu nhỏ có kích thước không nhỏ của anh, cảm giác sung sướng xông thẳng lên đầu.

“Ưm, Thanh Tiêu… em yêu anh…”

“Cục cưng, lúc ở trên giường em thành thật hơn nhiều đó.” Anh hôn môi cô, lại nhấn mình đem cự căn chôn sâu vào trong, như sợ cô khó chịu, anh còn quan tâm hỏi: “Có đau không? Nếu đau nhất định phải nói với anh.”

“Không, a… em không sao… Chồng ơi… sướng quá…”

Cả người cô co lại dưới thân anh, buột miệng gọi một tiếng “chồng”.

“Em… vừa gọi anh là gì?”

“Ưm…?”

“Gọi lại đi.” Tần Thanh Tiêu hôn lên chóp mũi cô, trong lòng có cảm giác lâng lâng dễ chịu.

“Chồng…. Ông xã…”

“Ngoan lắm, bà xã tương lai của anh.”

Bên dưới của cô ôm siết lấy cự vật, chặt chẽ như là xử nữ, làm nhiều lần vậy rồi vẫn trước sau không đổi. Đáng tiếc, cô đang mang thai nên anh không thể cắm quá mạnh, chỉ sợ ảnh hưởng tới đứa nhỏ.

Khương Ý nằm bò trên giường, hé miệng thở dốc.

Lưng Tần Thanh Tiêu mướt mồ hôi, không biết đã cùng cô lăn lộn bao lâu, mãi đến khi cô mệt ngoài lăn ra đó, anh mới thả lỏng, nhanh chóng kết thúc việc làm tình.



Thời điểm Tần Thanh Tiêu đưa Khương Ý đi may váy cưới, anh đặc biệt dặn dò nhà thiết kế:

“Trong vòng một tuần phải hoàn thành, hơn nữa vòng eo của cô ấy có thể sẽ to hơn chừng hai hoặc ba xen-ti-mét, đừng may quá chật.”

“Được được, Tần tổng yên tâm, tôi sẽ biến vợ anh trở thành tiên nữ trong ngày cưới luôn, đảm bảo lung linh lấp lánh lóa mắt khách khứa.”

Tần Thanh Tiêu rất hài lòng với câu trả lời này, còn Khương Ý thì xấu hổ muốn chết:

“Không cần đính quá nhiều kim tuyến đâu ạ.”

“Ôi Khương tiểu thư, không phải kim tuyến, là kim cương đó.”

“Kim cương?” Khương Ý giật mình: “Toàn bộ cái váy đều đính kim cương? Sao có thể…”

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông phía sau đã nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, dáng vẻ anh tuấn quyến rũ kia khiến cho chị gái thợ may phải tấm tắc:

“Tiểu thư may mắn lắm mới gặp được người đàn ông như Tần tổng nha, một bộ váy có là gì đâu, anh ấy còn có thể mua cho cô cả cái cửa hàng của tôi ấy chứ.”

“Anh giàu thế à?” Khương Ý dựa vào ngực anh, hơi hơi mất tự nhiên.

“Giàu hơn em nghĩ.”

Một cái biển số xe của anh còn có giá trị hơn chiếc xe đang sử dụng, thứ mà phải có quan hệ rộng và quen biết với chính phủ mới được cấp. Nhưng Khương Ý không biết điều ấy, cô chỉ đơn giản nghĩ, Tần Thanh Tiêu là đại gia, một người khá có tiền trong giới thượng lưu.

“Sau này em sẽ hiểu.” Tần Thanh Tiêu hôn lên tóc cô: “Đi thôi, anh đưa em đi ăn gì đó ngon ngon.”

“Ăn nhiều quá, không mặc vừa váy cưới bây giờ!”

Từ lúc cô có thai, Tần Thanh Tiêu một ngày cho cô ăn bốn năm bữa. Cái gì nhiều quá cũng không tốt!

“Vậy đến công ty, em viết đơn xin nghỉ việc, anh phê chuẩn.”

“A, phải rồi! Em quên mất!”

Cô đã sử dụng hết ngày nghỉ phép cho một năm này, giờ còn phải xin nghỉ vì thai sản, bao nhiêu kế hoạch thăng chức đều bị hủy sạch. Nghĩ tới người đã phá hỏng dự định của mình, cô hung hăng nhéo eo anh một cái:

“Đều tại anh!”

“A, đúng rồi, tại anh tại anh… Bà xã, em nhẹ tay chút! Người ta đang nhìn mà!”

Tần Thanh Tiêu cong người né tránh, đau vẫn phải nhịn, sợ bị người quen cười cho thối mặt.

Giờ Khương Ý không còn đặt nặng vấn đề gia thế của mình thua kém Tần Thanh Tiêu nữa, cô cảm thấy những suy nghĩ trước kia quá mức nông cạn. Nếu một người đàn ông thật sự yêu cô, thì anh ta sẽ tìm mọi cách để bảo vệ cô khỏi tất cả định kiến.

Không cần môn đăng hộ đối, không cần phải là mối tình đầu.

Khương Ý cảm thấy được nâng niu, dù rằng cô từng ly hôn.

Tần Thanh Tiêu sẽ ghen với Hoàng Cảnh Hiên, nhưng sẽ không đem chuyện đó ra để chì chiết cô mỗi khi cãi nhau.

Anh cũng không chê cô nghèo, hay khó tính, luôn hung hăng với anh.

Trong mắt anh, vợ là duy nhất!

Đơn xin nghỉ việc tạm thời của Khương Ý vừa nộp lên liền được xử lý, phòng nhân sự thông báo xuống, chị quản lý ngay tức khắc gọi điện thoại cho cô, dò hỏi:

“Ý, em có thai hả? Trời ạ, là của ai? Đừng nói là chồng cũ…”

Cô biết chị ấy chỉ đang lo lắng và muốn tốt cho mình nên giải thích:

“Đứa trẻ mới một tháng tuổi thôi chị.”

“Gì? Ý em là… Em nói cục cưng trong bụng của sếp Tần hả?”

“Ừm.”

“Vậy, vậy sếp Tần phản ứng thế nào? Có bắt em…”

Khương Ý xấu hổ vì không cho chị quản lý biết tình hình của mình sớm hơn, cô vội nói với người đàn ông bên cạnh:

“Nè, sếp Tần, anh cảm thấy thế nào về việc em mang thai?”

“Rất kích động, kích động tới mức sắp bay lên trời.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.