Hai tay Tần Thanh Lam đập mạnh vào cửa sắt, liên tục muốn thoát ra ngoài, kết quả chỉ khiến bản thân bị đau. Cô ta vừa khóc vừa cười:
“Khương Ý, tôi nguyền rủa cô!”
Khương Ý hoàn toàn sững sờ trước những lời này, giờ mới thấy bệnh của Tần Thanh Lam khó mà chữa được. Cô ta đâu chỉ ích kỷ, điên loạn, còn vô cùng ác độc.
Môi Tần Thanh Lam lại mấp máy như nói gì đó, nhưng Khương Ý không nghe được.
Tần Thanh Tiêu đưa tay bịt kín hai tai của cô rồi dẫn cô rời khỏi căn phòng ồn ào kia, chờ đến khi cách xa khỏi nơi đó, anh mới cười bảo:
“Đi thôi, chúng ta về nhà. Em đừng bận tâm đến những lời mà một người điên nói.”
Khương Ý thật sự hơi tò mò:
“Cô ta vừa nói gì vậy?”
Cô ta nói, nguyền rủa đứa trẻ trong bụng cô không thể sinh ra.
Tần Thanh Tiêu thầm thấy may mắn vì động tác của anh đủ nhanh, để cô không nghe được mấy lời quá mức ghê tởm ấy.
Thấy đôi mắt Khương Ý bình tĩnh quan sát mình, anh hắng giọng rồi trêu:
“Cô ta lặp lại câu nói không ai yêu anh hơn cô ta. Em thấy sao?”
“Thấy sao là sao?”
“Lúc này em phải nói chỉ có em yêu anh nhất mới đúng…” Tần Thanh Tiêu xị mặt.
“Trẻ con.” Khương Ý suýt thì phụt cười.
Tần Thanh Tiêu mở cửa xe cho cô, vờ đau lòng nói:
“Em không biết đàn ông cũng thích những lời ngọt ngào hửm?”
Hình như chỉ có anh luôn miệng nói yêu, Khương Ý ít khi thể hiện tình cảm qua lời nói.
“Anh bây giờ bắt đầu hoài nghi em không yêu anh rồi đó.”
Biểu cảm trên mặt anh vô cùng uất ức, khiến cô phải phì cười. Lẽ bình thường, cô sẽ nói yêu anh, để dỗ dành, an ủi tâm hồn trẻ thơ của anh, nhưng lúc này cô lại im lặng nhắm mắt lại.
Tần Thanh Tiêu khởi động xe, hạ giọng gọi:
“Ý Ý?”
“Sao?”
“Em…”
Chụt.
Tần Thanh Tiêu đang định nói thêm mấy câu giận dỗi, Khương Ý đã nghiêng người đặt lên môi anh một nụ hôn thật kêu.
“Đương nhiên em yêu anh, nếu không, em sẽ đồng ý sinh con cho anh à?”
Anh sững sờ một chút, sau đó đưa tay sờ lên môi mình rồi nở nụ cười. Lúc Tần Thanh Tiêu đặc biệt vui vẻ, mắt anh sẽ híp lại, rất giống một đứa trẻ.
Đưa tay tháo đai an toàn ra, anh nghiêng người giữ gáy của cô, bắt đầu hôn cô một cách cuồng nhiệt.
Đầu lưỡi vươn ra trượt vào trong miệng cô, tham lam liếm mút, đến khi cô thở hổn hển đẩy vai anh, anh mới chịu lùi về.
Mặc dù Tần Thanh Tiêu không nói nhưng từ đầu mày đến khóe mắt đều thể hiện sự hạnh phúc.
Hai người trở về Tần gia, ăn thêm một bữa tối cùng cha mẹ Tần Thanh Tiêu rồi sửa soạn quần áo, đồ đạc để bay tới Nam Thành.
Bà Tần cầm quyển sổ nhỏ ghi chú, kiểm một lượt, bởi vì Tần Thanh Tiêu từng tặng cho Khương Ý vòng tay và nhẫn nên trừ hai loại trang sức này ra, bà phải đặt bông tai, dây chuyền, lắc chân các thứ khác, gì cũng không thể thiếu!
Nhận được điện thoại của con gái, Lâm Ngọc Nghi vội vàng tìm một bộ tóc giả đội vào, trang điểm sơ qua để gặp bà xuôi. Không phải lần đầu, lại lo lắng và run rẩy liên tục.
Trước kia gia đình Hoàng Cảnh Hiên cũng ngang bằng nhà họ Khương, bởi vậy gả con gái cho họ, bà hồi hộp chứ không sợ hãi.
Giờ nghĩ tới Tần Thanh Tiêu, trong đầu bà xuất hiện đủ viễn cảnh bị nhà trai khinh thường.
Nhưng khác với những gì bà lo lắng, vừa gặp mặt, mẹ của Tần Thanh Tiêu liền cúi đầu chào một cách lịch sự:
“Chào chị, tôi là mẹ của Thanh Tiêu.”
“A, chào chị, tôi, tôi là mẹ của Khương Ý…”
Lâm Ngọc Nghi hơi luống cuống bắt tay với bà Tần, lúc này Tần Thanh Tiêu đang cùng trợ lý chất đồ lên xe. Tuy rằng làm sếp, anh có thể không cần động tới nhưng để cho nhanh hơn, anh vẫn phụ một tay.
“Em cười gì đó?” Anh nhạy cảm nhận ra cô đang cười mình, lập tức lại gần rồi hỏi.
“Trước đây em tới đón anh, anh nhăn nhó với trợ lý, bảo là không cần người đón đúng không? Giờ thấy anh ra dáng một người đàn ông thật thụ hơn rồi.”
“Bình thường trông anh không giống đàn ông đích thực hả?”
“Không phải, nhưng mà trước đó anh… là một người đàn ông khó tính.”
“Gì? Lần đầu gặp nhau em đã mất thiện cảm với anh?”
“Ầy, ghét của nào trời trao của nấy…” Khương Ý bỗng nhiên cảm thán.
Tần Thanh Tiêu mím chặt môi, lát sau hừ một tiếng:
“Ban đầu em ghét anh thì sao? Giờ chúng ta khác rồi, sắp kết hôn, em còn phải sinh con cho anh, gọi anh là chồng!”
“Người ta cảm thán chút thôi mà…”
Yêu rồi mới biết, đôi khi Tần Thanh Tiêu rất trẻ con, so đo thật sự!
Người đàn ông mở cửa xe cho cô, suốt dọc đường đi thỉnh thoảng lại quay sang hỏi:
“Em ghét anh lắm à? Lúc mới gặp nhau ấy.”
“À…”
“Em cứ thẳng thắn nói ra những gì em nghĩ, anh không sao đâu.”
“Nói thật thì trông như một tên trai đểu có tiền nhưng không ra gì…” Khương Ý ngại ngùng, giọng nhỏ hơn muỗi kêu, Tần Thanh Tiêu căn bản không nghe được.
“Em nói sao?”
“Trông anh giống trai đểu…”
Lẽ ra Tần Thanh Tiêu không nên hỏi, bởi vì sau khi cô nhận xét như vậy, đến tận tối đi ngủ trong đầu anh vẫn văng văng hai từ “trai đểu” của cô.
Hai người nằm trên giường, Tần Thanh Tiêu nghiêng mình quay lưng về phía cô, chốc chốc lại sờ trán.
Khương Ý buồn cười chọc chọc vai anh:
“Anh sao vậy? Giận hả?”
“Không.”
“Tần Thanh Tiêu, đồ trẻ con, anh bảo em nói lời thật lòng mà.”
Mới gặp nhau Tần Thanh Tiêu liền nhìn chằm chằm vào Khương Ý, mấy ngày đầu còn gây không ít phiền phức, sau thì muốn bao nuôi cô, bảo cô có ấn tượng tốt về anh thế nào được?
Tần Thanh Tiêu buồn bực trong lòng nên giọng cũng mang theo sự ấm ức:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]