Chương trước
Chương sau
Tần Thanh Tiêu từng hứa với Khương Ý sẽ không bao giờ khiến cô tổn thương, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng phải bảo vệ lời hứa này. Bởi vì anh cảm nhận được, nếu anh chọn sai thì cô tuyệt đối không cho anh thêm cơ hội thứ hai.

“Tần Thanh Tiêu…” Phù Nguyệt khóc đỏ cả mắt, tuyệt vọng gọi tên anh.

“Chúng ta đã chia tay từ lâu. Tôi chỉ hỏi cô, có muốn tôi giúp cô trả nợ hay không?”

“A… Em…”

Chỉ trả nợ thôi thì không được. Trước khi Phù Nguyệt bắt xe đến đây, cha mẹ đã nhấn mạnh việc phải ôm đùi Tần Thanh Tiêu thật chắc. Bởi vì với thân phận hiện tại của cô ta, muốn câu con rùa vàng khác là rất khó.

Trong suốt những năm tháng Phù gia đứng ở vị trí cao cao khó với tới, Phù Nguyệt chỉ yêu đương với một người duy nhất là Tần Thanh Tiêu. Bây giờ ngoài anh ra, gia đình họ không biết dựa dẫm vào ai.

Phù Nguyệt bắt đầu xoắn xuýt, nhìn thấy Tần Thanh Tiêu ngày càng mất kiên nhẫn, cô ta sợ hãi phát run. Nhảy thì đương nhiên không dám nhảy, ở độ cao này, có căng bạt thì ngã xuống vẫn sẽ chấn thương rất nặng, nếu nghiêm trọng còn gãy xương, mất mạng thật…

Nếu không phải gia đình đột nhiên lâm vào khốn cảnh, Phù Nguyệt cũng chẳng dám đi tới bước đường này. Bởi vì từ sau khi Thanh Lam bị nhốt vào trại tâm thần thì cô ta biết mình không còn cơ hội nữa rồi.

Ngay cả đứa em gái yêu quý mà Tần Thanh Tiêu từng rất cưng chiều đều không được anh che chở nữa, thì bạn gái cũ như cô ta gì khác sao?

Nhìn chằm chằm vào Tần Thanh Tiêu, Phù Nguyệt bỗng nhiên thấy không cam lòng:

“Rõ ràng anh tiếp cận cô ta vì cô ta có khuôn mặt giống em mà, Tần Thanh Tiêu, tại sao vậy?”

Tần Thanh Tiêu không trả lời, bởi chính anh cũng không biết cảm giác trong lòng là gì. Hơn cả tình yêu, anh cảm thấy Khương Ý phù hợp với anh nhất. Giơ tay phải lên nhìn đồng hồ, đã mười phút trôi qua kể từ khi anh đến nơi này và thuyết phục Phù Nguyệt. Nhưng cô ta không nghe, chỉ hỏi những câu vớ vẩn.

Anh quay đầu, nói với nhân viên cứu hộ:

“Tôi đã cố hết sức, việc còn lại nhờ cả vào các anh.”

Người đàn ông ưu nhã đi về phía đám đông, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng cho Phù Nguyệt.

Anh khẽ nói với những nhân viên kia:

“Vất vả rồi.”

Bị một người phụ nữ điên như vậy làm phiền, công việc này của họ thật sự không dễ dàng gì.

“Tần Thanh Tiêu, anh đứng lại!” Phù Nguyệt hét lên.

Tốc độ của anh không hề giảm, cứ thế biến mất sau mấy vị cảnh sát. Phù Nguyệt lúc này vô cùng bối rối, chỉ có thể thỏa hiệp, như sợ anh đi mất không nghe thấy, cô ta dùng hết sức lực mà gào to:

“Em đồng ý, em chấp nhận mượn tiền từ anh, không cần đính hôn, không cần gì cả, anh làm ơn quay lại đi!”

Nếu từ bỏ cơ hội này, sẽ không có ai giúp đỡ Phù gia nữa.

Tần Thanh Tiêu dừng bước, mọi người liền rối rít tản ra, anh quay đầu nhìn Phù Nguyệt rồi nói:

“Xuống nhanh lên, tôi bận việc phải về trước, không có thời gian dây dưa.”

“Được…” Phù Nguyệt run rẩy gật đầu, sau đó phát hiện tay chân đã tê cứng vì sợ hãi.

Tầng 20 nhìn xuống, mọi thứ đều không rõ ràng, chỉ thấy chóng mặt, mỗi lần gió thổi tới đều khiến cô ta rùng mình.

Đội cứu hộ thấy cử động của Phù Nguyệt khó khăn liền hiểu ra, mọi người nhanh chóng tiến lên giúp đỡ, kéo cô ta vào trong.

Những người ở bên dưới cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Chuyện náo loạn tới mức lên cả trang bìa của báo tài chính, Phù Nguyệt vì vậy trở nên nổi tiếng.

Trước kia cũng không nhiều người biết cô ta yêu đương với cậu ấm tập đoàn Tần thị, giờ thì hay rồi, ai ai cũng tò mò lý do họ chia tay.

Mà thân là vợ sắp cưới của Tần Thanh Tiêu, Khương Ý càng đứng ngồi không yên.

Cô ngồi trên sofa, vừa ăn trái cây vừa lướt điện thoại, xem đoạn clip quay lại cảnh Tần Thanh Tiêu lạnh lùng bỏ đi kia.

May cho con chim non của anh, nếu câu trả lời khiến cô không hài lòng thì cô sẽ xử anh thật đó.

“Cô chủ xem gì mà chăm chú quá vậy ạ?”

“Phim truyền hình ngắn tập, dì xem không ạ?”

“Hả? Phim gì vậy?”

Khương Ý đưa đoạn clip kia cho dì giúp việc xem, bà ấy liền kinh hãi che miệng, sau đó hồi hộp tới nỗi quên cả thở. Mãi đến khi Khương Ý hỏi bà:

“Sao? Có hấp dẫn không dì?”

“Cái này… Ôi, là thật sao?”

“Thật.”

“Vậy, vậy người trong đoạn clip này là bạn gái cũ của cậu Tần…?”

“Đúng vậy.”

Khương Ý tỏ ra bình tĩnh, làm dì giúp việc thấy kỳ quặc:

“Cô không ghen ạ?”

“Ghen chứ.” Khương Ý vắt chéo chân, ngửa lưng tựa vào sofa. “Nhưng tôi càng hiếu kỳ tại sao bọn họ chia tay, dì có muốn biết không?”

Vẻ mặt dì giúp việc hơi ngượng ngùng:

“Có.”

Chuyện thú vị như vậy, người bình thường đều bị cuốn vào.

Phù Nguyệt đã được đưa về nhà, có người giám sát phòng khi cô ta tiếp tục nghĩ quẩn. Tần Thanh Tiêu thì ở công ty làm việc, chỗ ngồi dường như có lửa, anh đặt mông xuống chưa được mấy phút lại thấy bồn chồn đứng lên, đi một vòng.

Trợ lý từ bên ngoài tiến vào, thấy cảnh này thì lo lắng hỏi:

“Sao vậy sếp? Có phải cô Khương giận rồi không ạ?”

“Cô ấy chưa nói gì.” Tần Thanh Tiêu nhìn điện thoại. “Phản ứng của tôi như vậy, chắc cô ấy sẽ không giận đâu.”

Trợ lý sờ trán, bất lực nói:

“Chưa nói gì nghĩa là giận rồi đó ạ…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.