Chuyện xảy ra ở công ty như một nốt trầm trong bản nhạc tươi vui mà Khương Ý và Tần Thanh Tiêu đang nghe, khiến tâm trạng cả hai đều trùng xuống.
Cuối tuần, Khương Ý và Tần Thanh Tiêu đi ra đi vào mấy lượt mới có thể chất hết đống quà cô chuẩn bị vào xe.
Tần Thanh Tiêu nói trước Khương Ý không cần phải tự tay ngâm mứt tặng gia đình anh, chủ yếu là vì cổ tay của cô đã tháo bột nhưng vẫn còn đau. Bất đắc dĩ, anh đành ở trong bếp loay hoay giúp cô.
Anh nhìn đống đồ lỉnh kỉnh sau xe, buồn cười nói:
“Không cần mang nhiều như vậy đâu.”
“Không nhiều đâu, em còn sợ ít ấy chứ. Mứt trái cây em làm anh đã cầm ra giúp em chưa?”
“Rồi, ở đây.”
Tần Thanh Tiêu cầm túi giấy giơ lên, ra hiệu cho cô mau chóng lên xe.
Cả đoạn đường, tim Khương Ý đập rất nhanh, cô hồi hộp từ lúc khởi hành cho đến khi nhìn thấy bảng chỉ đường hiện ra chữ “Giang Thành”. Sắp đến nơi rồi, không biết cha mẹ cô có thích món quà mà cô chuẩn bị không? Quần áo hôm nay cô mặc là Tần Thanh Tiêu tỉ mỉ chọn, một bộ váy dài kín đáo, đoan trang, chắc sẽ hợp mắt họ.
Anh bỗng nhiên đưa tay xoa xoa tóc cô:
“Đừng căng thẳng, có anh ở đây.”
“Ừm…” Khương Ý gật đầu với anh, trong lòng vẫn như trước tràn ngập sự lo lắng.
Lúc xe dừng lại, Khương Ý nhìn qua cửa kính thấy ông bà Tần đứng trước cửa đón bọn họ.
Cô vừa đến gần, bà Tần rõ ràng hơi khựng lại một chút rồi mới nở nụ cười hiền hòa:
“Chào cháu.”
“Cháu chào hai bác ạ.” Khương Ý gập người 90 độ, lòng bàn tay thấm chút mồ hôi, khi ngẩng đầu lên, mắt cô không dám nhìn thẳng vào họ.
Chỉ lướt qua thôi, cô cũng biết Tần phu nhân bảo dưỡng tốt thế nào, da thịt trắng trẻo, nếp nhăn trên mắt không nhiều, nhìn qua chỉ mới tầm bốn mươi. Người có tiền, chưa từng làm việc nặng hay mệt nhọc, đương nhiên sẽ khác với người bình thường.
Tần Thanh Tiêu chỉ cầm một túi quà duy nhất đi cùng cha mẹ vào nhà, tự hào nói:
“Bạn gái con ngâm mứt trái cây tặng cho ba mẹ, mùa hè ăn rất mát đó.”
“Vậy sao? Bác cảm ơn cháu nhiều nhé, gần đây bác cũng đang muốn ăn gì đó ngọt ngọt một chút.” Bà Tần bắt chuyện với Khương Ý, thấy cô ngượng ngùng, bà cười càng thêm tươi: “Cháu đừng ngại quá, cứ xem như ở nhà mình là được.”
Bữa cơm hôm ấy diễn ra vô cùng suôn sẻ, bà Tần cũng khá thích Khương Ý. Tuy cô xuất thân không tốt bằng con trai bà nhưng nói chuyện nhẹ nhàng, dễ gây thiện cảm cho người đối diện, đối với việc kinh doanh cũng hiểu biết không ít.
Chủ yếu là vì bình thường Tần Thanh Tiêu đọc báo tài chính, cô không biết làm gì cũng nằm trong lòng anh đọc cùng.
Cha con Tần Thanh Tiêu thì khá giống nhau, mặt mày nghiêm nghị, nếu không nói chuyện thì trông rất khó gần. Khương Ý ngượng ngùng muốn chết, ăn xong liền chạy vào phòng cùng Tần Thanh Tiêu.
“Em không nói chuyện với mẹ anh thêm chút nữa à?”
“Thôi, sợ lắm.”
“Sợ gì? Bà ấy cũng đâu có ăn thịt em?”
“Tim em đập nhanh muốn chết đây này.” Khương Ý vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn của mình.
“Đâu? Để anh kiểm tra cho.” Tần Thanh Tiêu đưa tay đặt lên ngực cô, nghịch ngợm xoa nắn một chút.
“Anh điên rồi hả? Đang ở nhà ba mẹ anh đó!” Khương Ý xấu hổ hất văng cái móng vuốt kia ra.
“Anh còn chưa chạm được vào tim em.”
“Mặc kệ anh, tránh ra!”
Tần Thanh Tiêu lại sấn tới ôm ấp, Khương Ý bị anh chọc tức, chỉ có thể tránh tránh né né, không biết làm sao mà bị anh đẩy ngã lên giường.
“Tần Thanh Tiêu!”
“Anh đây.”
“Tránh ra cho em!”
“Hôm nay em trang điểm trông rất xinh, để anh hôn một chút.”
Dứt lời, người đàn ông cúi đầu khóa môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng vươn ra trượt vào trong miệng cô.
“Ưm…”
Khương Ý đập mạnh vào vai anh, tỏ ý đây thật sự không phải lúc thích hợp!
Từ lúc Tần Thanh Tiêu trông thấy dáng vẻ khép nép của cô khi đối mặt với cha mẹ anh thì bên dưới đã rục rịch, thật sự rất muốn thân thiết với cô.
Qua một lát, Khương Ý thở hổn hển ôm lấy cổ anh, khẽ mắng:
“Anh vẫn chưa học được cách kìm chế à?”
“Đứng trước em thì anh không kìm chế được.”
Cộc cộc.
Bên ngoài bỗng truyền tới tiếng gõ cửa, sau đó, giọng của quản gia vang lên:
“Cậu chủ, ông chủ bảo cậu ra ngoài gặp ông ấy một lát.”
Tần Thanh Tiêu hôn lên môi Khương Ý thêm cái nữa mới đứng dậy, nói:
“Em ở trong này nghỉ ngơi chút, anh xem thử ba định nói gì với anh.”
Gật đầu với anh xong, Khương Ý chỉnh trang lại tóc tai mặt mũi, phát hiện son đã bị Tần Thanh Tiêu hôn trôi gần hết. Cô định dặm lại son phấn, ai ngờ tìm một hồi mới nhớ túi xách đã để bên ngoài phòng khách.
Khương Ý nhẹ nhàng mở cửa, lúc đi gần tới phòng khách, cô nghe thấy giọng nói có chút tức giận của Tần Thanh Tiêu:
“Chẳng phải ba mẹ rất thích cô ấy sao?”
“Bởi vì ban nãy ba không biết Khương Ý từng ly hôn. Ba có thể nhắm mắt cho qua thân phận địa vị cách biệt, chỉ cần tính cách đủ tốt, nhưng riêng chuyện này ba rất khó chấp nhận.” Ông Tần thẳng thắn: “Con là con trai một của nhà họ Tần, thiếu gì cô gái theo đuổi con hả?”
“Từ trước đến giờ thật sự có rất nhiều người thích con, nhưng con chỉ thích Khương Ý.” Tần Thanh Tiêu khẳng định chắc nịch, giọng không mang theo chút độ ấm nào.
Ông Tần cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc tới một người:
“Phù Nguyệt thì sao?”
“Ba nhắc cô ấy làm gì?” Tần Thanh Tiêu lớn tiếng.
“Thanh Lam vừa gọi điện thoại cho ba, nói Phù Nguyệt muốn quay lại với con. Trước kia con yêu say đắm con bé đó, ba thấy so với một người phụ nữ từng lấy chồng và ly hôn, Phù Nguyệt vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.”
“Con biết nếu phải lựa chọn thì Phù Nguyệt rất tốt, hợp ý ba mẹ, và thân thiết với Thanh Lam.” Tần Thanh Tiêu lạnh mặt: “Nhưng Khương Ý không phải sự lựa chọn, cô ấy là sự ưu tiên của con.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]