Chuyện xảy ra ở công ty như một nốt trầm trong bản nhạc tươi vui mà Khương Ý và Tần Thanh Tiêu đang nghe, khiến tâm trạng cả hai đều trùng xuống.
Cuối tuần, Khương Ý và Tần Thanh Tiêu đi ra đi vào mấy lượt mới có thể chất hết đống quà cô chuẩn bị vào xe.
Tần Thanh Tiêu nói trước Khương Ý không cần phải tự tay ngâm mứt tặng gia đình anh, chủ yếu là vì cổ tay của cô đã tháo bột nhưng vẫn còn đau. Bất đắc dĩ, anh đành ở trong bếp loay hoay giúp cô.
Anh nhìn đống đồ lỉnh kỉnh sau xe, buồn cười nói:
“Không cần mang nhiều như vậy đâu.”
“Không nhiều đâu, em còn sợ ít ấy chứ. Mứt trái cây em làm anh đã cầm ra giúp em chưa?”
“Rồi, ở đây.”
Tần Thanh Tiêu cầm túi giấy giơ lên, ra hiệu cho cô mau chóng lên xe.
Cả đoạn đường, tim Khương Ý đập rất nhanh, cô hồi hộp từ lúc khởi hành cho đến khi nhìn thấy bảng chỉ đường hiện ra chữ “Giang Thành”. Sắp đến nơi rồi, không biết cha mẹ cô có thích món quà mà cô chuẩn bị không? Quần áo hôm nay cô mặc là Tần Thanh Tiêu tỉ mỉ chọn, một bộ váy dài kín đáo, đoan trang, chắc sẽ hợp mắt họ.
Anh bỗng nhiên đưa tay xoa xoa tóc cô:
“Đừng căng thẳng, có anh ở đây.”
“Ừm…” Khương Ý gật đầu với anh, trong lòng vẫn như trước tràn ngập sự lo lắng.
Lúc xe dừng lại, Khương Ý nhìn qua cửa kính thấy ông bà Tần đứng trước cửa đón bọn họ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/neu-mot-ngay-khong-con-yeu/3470247/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.