Chương trước
Chương sau
“Tối hôm đó là hôm nào? Có phải ngày Thanh Lam gọi cho anh không? Tần Thanh Tiêu, hai người đã ôm nhau sao?” Khương Ý nhàn nhạt hỏi anh.

“Không có, anh không ôm Phù Nguyệt.” Tần Thanh Tiêu phủ nhận: “Lúc đó trong quán bar hỗn loạn, có người tấn công Thanh Lam và cô ấy nên anh chỉ cố bảo vệ hai người họ mà thôi.”

Buồn cười thật. Khương Ý không nói gì, càng nghe càng thấy chói tai.

Cô muốn Tần Thanh Tiêu hoàn toàn quên đi Phù Nguyệt là không thể, bởi vì những ký ức tốt đẹp thuở ấy đã in sâu vào tâm trí anh. Biết rõ là vậy, vậy mà trong lòng vẫn khó chịu, đau đến mức cô không thở được.

Cảm xúc của cô dạo gần đây rất dễ bị kích động, cáu gắt, bực bội, dù là một chuyện nhỏ nhặt cũng có thể làm cô nổi điên. Huống chi giờ phút này Phù Nguyệt còn xuất hiện ở trước mắt cô, nhìn gương mặt của cô ta, cô càng mất hứng hơn.

“Tần Thanh Tiêu, người mà anh chờ đợi đã về rồi, anh vui không?” Khương Ý ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn Tần Thanh Tiêu.

“Anh đã không còn chờ đợi cô ấy từ lúc gặp được em rồi, Khương Ý, em đừng dồn ép anh.” Trong giọng nói của anh mang theo sự uất ức.

Canh chuẩn lúc hai người họ đang căng thẳng, Phù Nguyệt xen vào, khẽ hỏi:

“Nếu không còn yêu em, tại sao lại tìm một người giống em?”

“Câm miệng!” Tần Thanh Tiêu tức giận bước tới, túm lấy Thanh Lam và Phù Nguyệt rồi kéo mạnh: “Cút ra ngoài!”

Anh dùng sức lôi cả hai cô giá về phía cửa, bọn họ không ngừng la hét, chống cự mà nói:

“Buông em ra, anh họ, hôm nay chúng ta phải nói chuyện rõ ràng! Anh cũng chỉ tìm người phụ nữ kia làm vật thay thế, tại sao không cho em nói sự thật?”

“Thanh Tiêu, đau em…” Phù Nguyệt bị anh dùng lực đẩy mạnh ra cửa, cố níu áo anh.

Tần Thanh Tiêu nhìn khuôn mặt đau đớn của Phù Nguyệt, nhớ đến lúc trước anh cũng làm đau Khương Ý, anh vô thức buông lỏng tay.

Đây là người mà anh mong ngóng suốt thời gian qua, là mối tình đầu mà anh không quên được, không ngày nào không nhớ cô ấy. Thậm chí khi chạy trốn tới Nam Thành, anh còn tìm một người phụ nữ giống như cô ấy để an ủi bản thân, xoa dịu nỗi nhớ trong lòng.

Nhưng anh biết, hiện tại anh muốn cái gì, anh cần ai.

Tần Thanh Tiêu nể tình trước đây bọn họ từng vui vẻ, anh hạ giọng với cô ta:

“Phù Nguyệt, chuyện của chúng ta chấm dứt lâu rồi, anh sẽ không bắt đầu lại với em, em đừng níu kéo nữa.”

Anh gọi điện thoại xuống phòng bảo vệ, nói:

“Mang hai người vừa vào phòng làm việc của tôi ra ngoài nhanh lên, sau đó đuổi việc những ai đã cho phép cô ta lên đây.”

Dứt lời, anh quay đầu nhìn về phía Khương Ý, dáng vẻ thấp thỏm lo lắng.

Mặc dù cô không vui vẻ gì, nhưng vẫn cố nhịn xuống:

“Không sao, anh đã thể hiện rất rõ thái độ của mình rồi, em không trách anh đâu.”

“Thật sự không trách anh?”

Khương Ý nhẹ nhàng gật đầu, cố nén mọi cảm xúc tiêu cực lại, cô nói:

“Em đi xuống đây, nếu không sẽ trễ giờ làm mất.”

Hai chân cô nặng như chì, cố mãi mới nhấc lên được, đi mấy bước, cô đã muốn suy sụp.

Tần Thanh Tiêu ôm lấy cô từ phía sau, giữ chặt cô lại:

“Khương Ý, ở đây với anh một lát.”

Tâm trạng cô không tốt, Tần Thanh Tiêu có thể cảm nhận được.

“Em phải làm việc…”

“Không cần, em ở đây với anh là được.”

Tần Thanh Tiêu kéo cô trở về sofa, để cô ngồi trên đùi mình.

Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông đau lòng sờ lên gò má của cô:

“Em buồn lắm phải không? Đừng sợ, đừng lo lắng. Tin tưởng anh được không? Phù Nguyệt đã là quá khứ rồi, anh cũng không nghĩ tới Thanh Lam cố chấp như vậy.”

Tần Thanh Tiêu vừa ôm vừa vuốt ve lưng cô, thấy cô khổ sở mà không thể hiện ra, anh rất khó chịu.

“Khương Ý, nếu còn tình cảm với Phù Nguyệt thì từ buổi tối hôm đó anh đã đi theo cô ấy rồi. Cô ấy muốn quay lại, nhưng anh thì không, anh chỉ cần em thôi.”

Anh hít hà mùi hương trên người Khương Ý, dịu dàng nói với cô:

“Anh rất yêu em, anh sẽ không buông tay cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa.”

Khương Ý úp mặt vào ngực anh, hai mắt cay xè.

Tần Thanh Tiêu càng dỗ dành cô như vậy cô càng mềm lòng, yếu đuối.

“Anh sẽ chặn số cả hai người họ, sau này xảy ra chuyện gì anh cũng mặc kệ, em yên tâm nhé?”

Anh đã xuống nước trước, Khương Ý còn quấy nữa thì khác nào trẻ con mới tập yêu chứ?

“Thanh Tiêu, chúng ta sẽ ổn thôi, đúng không?” Khương Ý hỏi anh.

Tần Thanh Tiêu hôn mái tóc dài mềm mượt của cô:

“Sẽ ổn thôi, trời có sập xuống anh cũng sẽ chống cho em. Cuối tuần này anh đưa em về gặp cha mẹ rồi, sau đó chọn một ngày tốt, chúng ta kết hôn được không?”

Bàn tay nhỏ của Khương Ý đặt trên vai anh, nhẹ nhàng nắm lại.

Cô gật đầu, đáp:

“Được.”



Ở bên ngoài, Phù Nguyệt và Thanh Lam ngơ ngẩn khi bị bảo vệ đuổi đi một cách thô bạo.

“Tôi là em họ của anh ấy, các người…”

“Giám đốc nói không quen biết cô.” Bảo vệ mặt mày lạnh lẽo: “Nếu lần sau còn mạo danh để xâm nhập bất hợp pháp như vậy thì tôi sẽ phải đưa hai người tới gặp cảnh sát đấy. Lần này sếp chỉ đuổi hai người là còn nhẹ nhàng đó, biết điều chút, đi nhanh lên!”

Sắc mặt Phù Nguyệt tái nhợt, đứng ngơ ngác tại chỗ, vẫn còn chưa tin được mình vừa bị người ta thô lỗ vứt ra khỏi cổng.

Cách đây mấy ngày, Phù Nguyệt đáp máy bay xuống Nam Thành và cùng Thanh Lam ra ngoài dạo chơi. Cũng chính hôm đó, Thanh Lam gọi điện thoại cầu cứu Tần Thanh Tiêu, để anh đến xử lý mấy tên côn đồ giúp họ.

Lúc gặp lại, Phù Nguyệt cứ ngỡ mình nhìn nhầm.

Nhiều năm trôi qua, Tần Thanh Tiêu ngày càng trở nên phong độ, dáng vẻ của anh khi đứng chắn trước người cô ta thật sự quá ngầu.

Phù Nguyệt muốn nối lại tình xưa ngay lập tức, kết quả Tần Thanh Tiêu chỉ đưa hai người họ tới bệnh viện, cả đêm loay hoay ở đó mà không nói gì với cô ta cả!

Hóa ra là bị con hồ ly tinh kia mê hoặc! Phù Nguyệt cắn chặt răng, nói:

“Thanh Lam, chúng ta phải đổi kế hoạch thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.