Chương trước
Chương sau
Lâm Ngọc Nghi thấy vậy hoảng hồn:

“Khương Ý, con có thai à? Phải không?”

“Không phải đâu mẹ, chắc là đau dạ dày thôi. Tại vì bình thường con vẫn dùng thuốc mà.”

“Vậy hả? Làm mẹ sợ muốn chết.”

Miệng nói vậy, bà vẫn không khỏi nghi ngờ, còn thuận tiện nhắc nhở cô:

“Nếu mà lỡ dính thật thì con với cậu Tần kia mau chóng kết hôn đi, đỡ cho người đời dị nghị.”

“Vâng…”

Tim Khương Ý bất chợt đập nhanh hơn, cô có thể khẳng định mình uống thuốc rất điều độ và đúng giờ, sẽ rất khó mang thai. Chỉ là xác suất thấp thì vẫn có khả năng…

Sau khi cố gắng nuốt một chút cơm trắng và rau xanh xong, Khương Ý đi ra ngoài mua que thử thai.

Trên tờ hướng dẫn sử dụng ghi rõ nên dùng vào buổi sáng để kết quả chuẩn xác hơn, cô định thử trước một cái rồi mai thử lại.

Lúc khóa cửa nhà vệ sinh, tim Khương Ý đập như trống đánh. Cô hồi hộp làm từng bước một, bảo đảm không có gì sai sót, hai mắt nhìn chằm chằm vào que thử.

Năm phút sau, Khương Ý thở phào nhẹ nhõm đi ra ngoài, suýt chút nữa thì dính thai rồi. Cô nên đi khám dạ dày thì hơn, chắc do thời gian trước ăn uống thất thường mới bị bệnh đây mà.

Vừa đẩy cửa ra, cô liền giật thót vì có người đứng chờ.

“Sao rồi? Có không?”

“Mẹ, sao mẹ lại đứng ở đây hù con…” Khương Ý vỗ vỗ ngực.

“Mẹ biết con sẽ thử thai mà, nói cho mẹ biết kết quả đi.”

So với Khương Ý, bà còn lo lắng hơn.

“Dạ, một vạch.”

“Thật không?”

“Thật ạ.”

“Vậy được rồi, con đi ngủ nghỉ gì đi, đừng cố sức làm việc quá, coi chừng bệnh nặng thêm.”

“Vâng, con biết rồi mà, mẹ cũng ngủ sớm đi.”

Khương Ý nịnh nọt ôm cánh tay bà, dắt bà trở về phòng.



Buổi sáng ngày hôm sau, Khương Ý dậy trễ nên không kịp thử thai đã chạy như điên ra ngoài, Tần Thanh Tiêu đã đỗ xe ngay dưới nhà chờ cô.

“Xin lỗi, em ngủ quên mất, báo thức kêu lúc nào cũng không biết.”

Tần Thanh Tiêu xoa tóc cô, không có ý trách cứ:

“Em muốn ăn gì? Để anh ghé mua cho em.”

“Cái gì thanh đạm một chút, dạ dày của em không tốt, hôm qua ăn được một chút đã nôn ra hết rồi. Đồ dầu mỡ hay mùi quá sẽ làm em thấy rợn người.”

Hai mắt của người đàn ông bỗng nhiên sáng bừng lên:

“Có khi nào…”

“Không phải, em thử rồi.”

Tần Thanh Tiêu còn chưa kịp vui mừng liền bị cô đánh cho một gậy đau điếng, anh xị mặt ngay lập tức.

“Buồn vậy.”

“Anh gấp đến điên rồi à?”

“Tầm này tuổi, có con càng nhanh càng tốt chứ.”

“Thôi, em còn muốn chăm lo cho sự nghiệp của em.” Đối với Khương Ý thì hai mươi tám vẫn còn nhỏ, chứ tầm tuổi này của cô, bạn bè đều hai tay bế hai đứa.

Phụ nữ sau sinh phải nghỉ việc ở nhà, mà cô thì không thích ở một chỗ chút nào.

Tần Thanh Tiêu thất vọng ra mặt, Khương Ý bảo anh đưa cô đi mua bánh bao chay, anh cũng chỉ ừ một tiếng rồi lái xe.

“Anh đừng buồn…” Khương Ý chọc chọc cánh tay anh.

“Anh đang tự trách bản thân.”

“Sao vậy nè?”

“Anh cố gắng hết sức cũng không có, chẳng lẽ anh yếu đến thế sao?” Tần Thanh Tiêu càu nhàu: “Rõ ràng là đã dùng tới…”

Thấy mình sắp nói hớ, anh vội vàng ngậm miệng lại.

Khương Ý mở to mắt nhìn anh:

“Dùng cái gì?”

“Không có gì đâu.”

Tần Thanh Tiêu sao dám nói anh đã đổi thuốc tránh thai của cô thành thuốc khác chứ?

Bị cô tra khảo hồi lâu, anh vẫn kín miệng không chịu thành thật, cô cũng chẳng còn cách nào khác.

Hai người nói chuyện vui vẻ, cùng nhau đến công ty như thường ngày.

Lúc đi vào trong đại sảnh, nhân viên lễ tân bỗng nhiên chạy đến bên cạnh Tần Thanh Tiêu, bối rối nói:

“Sếp Tần, cô Thanh Lam hôm nay đến công ty tìm sếp đấy ạ, cô ấy đang chờ ở trên phòng làm việc.”

Sắc mặt Tần Thanh Tiêu lập tức đổi khác, lạnh lùng hỏi:

“Ai cho phép cô ta vào phòng làm việc của tôi?”

“Dạ… Cô ấy, là… là em họ của sếp nên…”

“Cô không muốn làm việc ở đây nữa rồi à? Dám tự ý quyết định thay tôi?”

“Tôi…”

“Bỏ đi.” Khương Ý níu áo anh, không cần thiết phải làm khó nhân viên của mình. Bởi vì với tính cách của Thanh Lam, cho dù muốn ngăn cũng không ngăn nổi cô ta.

Cứ những lúc bọn họ đang sống yên ổn thì rắc rối luôn tìm tới, Khương Ý đã quen rồi.

Tần Thanh Tiêu nắm lấy tay cô, nói:

“Em đi cùng anh.”

“Ừm.”

Hai người vào trong thang máy chuyên dụng, đi thẳng lên.

Lúc đẩy cửa ra, ngoài Tần Thanh Lam, trên sofa còn có một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy đen sang trọng đang chờ họ. Ngũ quan sắc nét, trang điểm nhẹ nhàng, tóc búi cao đơn giản nhưng vẫn làm tôn lên vẻ thanh lịch của một vị tiểu thư nhà quyền quý.

Khương Ý hơi sững sờ khi nhìn thấy người kia, tay vô thức nắm chặt tay Tần Thanh Tiêu.

Tần Thanh Tiêu không nói hai lời, lập tức đuổi cổ họ:

“Ra ngoài!”

Trông thấy Tần Thanh Tiêu che chở cho Khương Ý, Phù Nguyệt có chút đau lòng:

“Anh không hoan nghênh em đến thế sao? Tối hôm ấy anh còn ôm em, em cứ nghĩ anh vẫn còn thích em chứ?”

Cơ bắp toàn thân Tần Thanh Tiêu cứng lại, anh không dám quay đầu nhìn Khương Ý, bàn tay đang nắm chặt lấy anh bỗng nhiên buông lỏng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.