Lúc bắt đầu Khương Ý chỉ muốn yêu đương đến đâu hay đến đó, nhưng cô phát hiện mình ngày càng dựa dẫm vào Tần Thanh Tiêu, cho nên cô mới cảm thấy thất vọng, đau lòng và ghen tuông khi anh ra ngoài gặp bạn gái cũ.
Nhiều lần nhắc nhở bản thân không được giẫm lên vết xe cũ, vậy mà cuối cùng cô lại yêu anh đến mức không kiểm soát được cảm xúc của mình.
Buổi tối, Tần Thanh Tiêu về nhà thấy cô đang loay hoay trong bếp nấu gì đó. Anh bước nhanh tới chỗ cô, nhìn cô dùng tay trái khuấy thức ăn mà tức giận:
“Em làm gì vậy? Tay đang đau thì đừng động vào, nếu đói có thể gọi đồ ăn bên ngoài về.”
“Nấu cơm cho anh.” Khương Ý kéo dài giọng, mang theo một chút nũng nịu.
Tần Thanh Tiêu cứng người, lúc này mới biết, cô không còn giận anh nữa.
Anh thuận theo tự nhiên, giả vờ như giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì mà giành lấy cái mui trên tay cô:
“Để anh làm.”
“Anh làm được không vậy?” Khương Ý không tin tưởng khả năng của anh lắm.
“Nêm nếm có thể không giỏi, nhưng đảo chút đồ thì anh vẫn làm được nha.”
Anh đứng phía sau Khương Ý, chậm rãi thao tác.
“Tay em còn đau lắm không?”
“Một chút…”
Nghĩ lại, Khương Ý vẫn còn thấy hơi hoảng. Người cô bây giờ có da có thịt hơn nhiều rồi nhưng Tần Thanh Tiêu vừa dùng sức một chút, cổ tay cô liền bị trật khớp.
“Xin lỗi.” Người đàn ông hôn lên tóc cô: “Anh vội vàng muốn giải thích nên vô tình làm đau em.”
“Không sao, mấy ngày là khỏi thôi.”
Bọn họ đều đã là người trưởng thành, không thể hở chút giận dỗi, cũng không thể kéo dài chiến tranh lạnh được.
“Cuối tuần này được nghỉ, anh đưa em về nhà gặp cha mẹ anh nhé?”
“Sao cơ?”
“Chúng ta đã ăn ở chung thế này rồi mà em còn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ cưới anh à?”
“Chưa…”
“Thật luôn? Chẳng lẽ anh chỉ đáng làm bạn tình của em thôi…?”
Tần Thanh Tiêu trông có vẻ tủi thân, Khương Ý thì cười ngượng ngùng:
“Ha ha… Vậy cuối tuần em nên chuẩn bị quà gì đây nhỉ?”
“Cha mẹ anh đang mong cháu lắm đó.” Tần Thanh Tiêu đưa mắt nhìn bụng cô, khóe môi hơi cong lên: “Để anh giúp em chuẩn bị quà cho họ.”
“Này, em nghiêm túc mà!”
“Anh cũng đâu có đùa giỡn?”
Nói xong, anh ôm cô về phòng, đóng cửa lại.
Người ta nói đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa cấm có sai, Tần Thanh Tiêu và Khương Ý vận động một hồi, cô thở hổn hển nằm gọn trong lòng anh, ngoan ngoãn như một chú mèo con.
“Sau này đi đâu anh cũng sẽ chủ động báo trước cho em một tiếng.”
“Trước kia anh đã nói vậy, rồi hôm qua…”
“Xin lỗi, anh thật sự không cố ý.” Tần Thanh Tiêu xoa xoa lưng cô. “Anh đưa em về ra mắt gia đình, em có thể yên tâm rồi chứ?”
Không chỉ cầu hôn cô, Tần Thanh Tiêu còn muốn giới thiệu anh với gia đình mình.
Khương Ý nắm chặt lấy tay anh, suy nghĩ hồi lâu, cô mới nói:
“Nhẫn đâu rồi? Bây giờ em đồng ý lời cầu hôn của anh còn kịp không?”
Tần Thanh Tiêu ngẩn người trước câu nói đột ngột của cô, sau đó, anh run run hỏi lại:
“Em đồng ý?”
“Ừm, nhanh lên, lấy nhẫn cho em nào, trước khi em đổi ý.”
Cô vừa nói xong, người đàn ông lập tức tung chăn rồi nhào đi nhanh về phía tủ, dép còn không kịp mang.
Anh loay hoay một lúc, cuối cùng mang theo hộp nhẫn chạy về giường, cẩn thận nâng tay Khương Ý lên, vừa đeo nhẫn cho cô vừa nói:
“Anh yêu em, Ý Ý, thật sự rất muốn ở bên cạnh em, vì vậy khi đeo nhẫn cầu hôn này vào rồi, em không chạy được đâu.”
Vẻ mặt phấn khích của anh làm cô phì cười:
“Nếu anh khiến em buồn, em chạy thì sao?”
“Anh sẽ cột em vào người, không cho em chạy đâu.”
Tần Thanh Tiêu nhảy lên giường, ôm chặt cô vào lòng, liên tục hôn lên mặt và môi cô.
“Cục cưng, làm thêm một hiệp nữa đi. Anh cảm thấy bây giờ mình có thể làm tới sáng.”
Vừa mới bị anh quật cho cả tiếng đồng hồ, giờ hai chân Khương Ý vẫn còn mỏi, vì vậy không chút chần chờ mà từ chối:
“Anh tự xử đi, để em xem anh có thể luyện cơ tay tới sáng như anh nói không?”
“Đừng, không được đâu, làm một mình không có cảm giác gì cả.”
Tần Thanh Tiêu vùi đầu vào ngực cô, hít hà mùi hương trên người cô.
Làm nũng một hồi, kết quả vẫn bị cô cho ăn bơ.
Nhưng mà Tần Thanh Tiêu vô cùng vui vẻ, nói hai câu lại cười một lần, còn không ngừng nắm lấy tay cô kiểm tra chiếc nhẫn kim cương mà anh chuẩn bị.
Khương Ý nhìn dáng vẻ cười ngây ngốc của anh, bỗng thấy ngày hôm qua cô đã nghĩ quá nhiều. Nếu Tần Thanh Tiêu thật sự muốn quay về với người cũ thì đã không phải dỗ dành cô nhiều như vậy, cũng không cần thiết phải cầu hôn cô hay đưa cô về nhà gặp cha mẹ anh.
…
Một ngày bình thường lại trôi qua, Khương Ý đến công ty làm việc.
Giữa trưa cô định đi ăn cùng đồng nghiệp ở căn tin, nhưng vừa mới đến gần quầy thức ăn, ngửi được mùi hải sản, cô lập tức thấy nhờn nhợn.
“Chị quản lý, chắc là em không ăn nữa đâu.” Khương Ý che miệng, chân mày nhíu lại.
“Sao thế?”
“Tự nhiên em thấy hơi khó chịu.”
“Chắc là bệnh nữa rồi, gần đây sức khỏe của em kém thật ấy, phải chăm sóc bản thân cho tốt vào chứ?”
“Em biết rồi ạ.” Khương Ý cười cười: “Chị và mọi người ăn trước nhé.”
Cô quay trở về phòng làm việc, lấy một chai nước lọc uống cho bớt cảm giác buồn nôn, sau đó ăn một miếng bánh ngọt để dằn bụng.
Buổi tối hôm ấy Khương Ý không ở cùng Tần Thanh Tiêu mà về nhà ngủ với mẹ, bà đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon cho cô, có cả món tôm rim bình thường cô thích ăn.
Nhưng Khương Ý mới ngửi mùi, dạ dày liền quặn thắt, cổ họng cảm nhận được dịch chua đang trào lên.
Lâm Ngọc Nghi vừa tắt bếp đã thấy con gái chạy nhanh vào trong nhà vệ sinh, bà sợ hết hồn đuổi theo hỏi:
“Sao vậy con?”
“Ọe…”
Khương Ý phun hết cả phần cháo trắng buổi chiều cô miễn cưỡng ăn ở công ty ra ngoài, mặt mày bơ phờ không còn chút máu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]